Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 15: Yên Hoa Dịch Lãnh (hạ)




Gió đông thổi se sắt sân viện, trong phòng, lò than bốn bề lách tách nổ. Niệm Tư Huyền cúi mặt dùng trà, nàng nhìn sổ sách mấy cuốn gọn ghẽ đặt trên bàn chủ vị, mông lung suy nghĩ. Đương nhiên trước khi đến đây, nàng đã có đối sách, tuy vậy Niệm Tư Huyền dù sao cũng là người ngoài bước vào Trịnh gia chẳng bao lâu, tính cách Kỷ thị thế nào, nàng còn chưa hoàn toàn nắm rõ.
Kỷ thị sau một hồi thay đổi y phục cũng đã ra ngoài, gương mặt vẫn đăm đăm tức giận. Niệm Tư Huyền trong lòng giễu cợt, Kỷ thị ở Kỷ phủ là đích nữ thiên kim thân kiều thịt quý, gả về Trịnh gia chưa bao lâu liền nhận cáo mệnh một đường làm Chiêu Quốc công phu nhân, trên không mẹ chồng, dưới tiểu thiếp vô cùng an phận, có lẽ rất lâu rồi còn chưa bị người khác đùa bỡn như vậy.
Niệm Tư Huyền khăn tay che miệng, giọng nói thành thật ngây thơ:
- Họa tiết trên tay áo mẫu thân thật thanh nhã!
Ly thị cười một tiếng, môi đỏ cong lên:
- Ít nhất không bị dính bẩn!
Kỷ thị sắc mặt đen lại, lạnh lùng nhấc một cuốn sổ. Niệm Tư Huyền thong thả dùng trà, lưu chuyển hương thơm ấm nóng lên vành mắt. Phía sau nàng, hai tì nữ cũng chăm chú nhìn thảm sàn, lặng yên tựa một pho tượng.
Ly thị ngờ ngợ có chuyện không ổn, quạt ngọc trong tay nâng lên đặt xuống, mắt hết nhìn Kỷ thị lại nhìn đến Niệm Tư Huyền. Văn thị kéo kéo tay áo bản thân, hắng giọng ra hiệu Ly thị. Trong nửa khắc, đại sảnh rơi vào im ắng.
Kỷ thị lật từng trang giấy một, hàng mày mỏng như sợi chỉ cau chặt. Đột ngột, Kỷ thị ngẩng lên, cổ tay mang vòng ngọc đập xuống bàn leng keng:
- Trong sổ vì sao thiếu mất bốn trang!
Niệm Tư Huyền huyền mâu linh lung mở to, vội vàng đứng dậy:
- Sao có thể? Đêm qua chính tay nữ nhi đã kiểm tra toàn bộ!
Kỷ thị nghiến răng, quăng cuốn sổ đến trước mũi hài Niệm Tư Huyền:
- Tự mình nhìn đi!
Châu Ẩn nhanh nhẹn dâng sổ trình lên, Niệm Tư Huyền lật giở đến phần giữa, nơi đó có hai tờ bị xé đi, vẫn còn nguyên vết rách nhem nhuốc, nàng khẽ lắc đầu:
- Thật quá đáng!
Kỷ thị nâng mi mắt, kéo dài khóe miệng một nụ cười:
- Mẫu thân tin tưởng đại tỉ nhi mới để con quản lý sổ sách, hiện tại làm sai còn phi tang? Chuyện lớn như vậy con cũng dám làm ra?
Niệm Tư Huyền phất tay để Tố Đan đặt sổ lên bàn Kỷ thị. Nàng thản nhiên:
- Nữ nhi căn bản không làm gì sai, sao phải phi tang! Huống hồ một đôi giấy ấy, chưa rõ là ai ra tay!
Kỷ thị gằn giọng:
- Sổ sách ngươi giữ, còn giảo biện?
Niệm Tư Huyền đảo mắt một vòng quanh sảnh, nhếch môi:
- Mẫu thân, nữ nhi nếu có gan làm sai, đã không ngu ngốc đến mức nham nhở xé như vậy! Huống hồ...
Niệm Tư Huyền ngừng một giây, nhìn vào Mạnh ma ma đứng sau lưng Kỷ thị:
- Thời gian nữ nhi đặt sổ sách ở đại sảnh rồi hầu người dùng bữa, không biết hạ nhân đã mấy kẻ ra vô nơi này!
Mạnh ma ma giật mình bước lùi lại, Kỷ thị thoáng nhìn:
- Từ sáng đến giờ có ai vào đây không?
Mạnh ma ma hít một hơi sâu, nhỏ giọng:
- Không...không có ai cả!
Kỷ thị mím môi, lần nữa khẳng định:
- Ngươi đã nghe hay chưa? Ngoại trừ những người trong phòng này, không còn ai tự ý ra vào cả, ngươi muốn đổ vạ lên ai? Nhị thẩm, tam thẩm hay là...mẫu thân ngươi?
Niệm Tư Huyền răng ngọc hé cười, vẫn không rời ánh mắt khỏi Mạnh ma ma:
- Sao ma ma lại nói dối? Buổi sáng chẳng phải Lưu quản gia đã đến đây sao?
Mạnh ma ma liếc ngang liếc dọc, nói cứng:
- Không...không...không hề có! Tiểu thư người...người...đổ oan cho nô tì!
Niệm Tư Huyền nhàn nhạt cười, Ly thị bên kia đặt quạt ngọc lên bàn, nhìn qua Kỷ thị:
- Hóa ra gã đó là Lưu quản gia, ta nhớ năm lão nhị rời đi, quản gia vẫn mang họ Đỗ, thoáng chốc đã đổi người rồi sao!
Kỷ thị hai tay siết lấy tay nắm ghế gỗ, híp mắt:
- Đệ muội đây là có ý gì?
Ly thị thư thái đứng lên đến gần Kỷ thị mười đầu móng tay dài bọc bạc khảm châu ngọc khẽ lật từng trang sổ một:
- Ý của ta tẩu ngu ngốc không hiểu hay giả vờ không hiểu? Mạnh thị kia thông đồng cùng Chu quản gia...dối gạt chủ tử!
Mạnh ma ma gấp gáp ra đến giữa sảnh quỳ thụp xuống:
- Phu nhân, nhị phu nhân nô tì oan uổng!
Ly thị mắt hẹp liếc đến Mạnh ma ma, thản nhiên như không:
- Nơi chủ tử nói chuyện hạ nhân như ngươi có thể xen vào?
Kỷ thị thấy người dưới của mình bị Ly thị bắt ép, trong lòng một cỗ tức giận, Ly thị từ những ngày đầu tiên vào phủ đã lấy gia thế Ly Tể tướng ra càn quấy khắp nơi, không để bà vào mắt.
Kỷ thị trực tiếp bỏ qua lời Ly thị, đối chỉ Niệm Tư Huyền:
- Đã làm sai còn ngoan cố xảo ngôn dối trên gạt dưới, ngươi quản sổ sách hai tháng, dám ăn chặn bạc trắng phi tang vật chứng, tâm địa hiểm độc,...
Kỷ thị còn chưa hết lời, ngoài sân viện tử, một cỗ kiệu rèm lụa nâu đơn giản hạ xuống, Đỗ lão phu nhân tóc bạc nửa phần, được hạ nhân che ô bước trong làn mưa tuyết đi đến. Niệm Tư Huyền xoay gót hài đỡ lấy tay:
- Tổ mẫu, trời lạnh khó chịu sao người lại ra ngoài!
Đỗ lão phu nhân trước vốn chỉ là bình thê, sinh được nhị lão gia nhưng cùng đại lão gia không có quan hệ. Niệm Tư Huyền gọi một tiếng tổ mẫu này, chính là muốn kết thân quan hệ, trên hết còn nâng cao địa vị Đỗ lão phu nhân.
Kỷ thị miễn cưỡng đứng dậy:
- Lão phu nhân người đến đây là có việc chỉ dạy!
Đỗ lão phu nhân nhìn qua mấy người trong phòng, giữ lấy chất nữ trong tay:
- Thế Ninh, vừa sáng sao đã ồn ào?
- Chuyện này...
Kỷ thị không để Niệm Tư Huyền kịp mở miệng, cướp lấy lời:
- Đại tỉ nhi hai tháng qua nhận nhiệm vụ quản gia, sáng nay dâng lên sổ sách, liền bị phát hiện mất đi một đôi giấy! Vết rách còn nham nhở!
Đỗ lão phu nhân tiến lên ghế chủ vị tự nhiên ngồi xuống:
- Thế con định xử lý sao?
Kỷ thị mắt long lên tỏ rõ không hài lòng, bà mới là chủ mẫu phủ đệ này, huống hồ Đỗ thị suy đến cùng cũng chỉ là bình thê, còn không phải sinh mẫu lão đại, cái ghế chủ vị kia, quả thật Đỗ thị đã muốn đến phát điên.
Kỷ thị nhìn ra giữa sảnh:
- Đại tỉ nhi làm sai chịu phạt! Cứ chiếu theo gia pháp mà trị tội!
Đỗ lão phu nhân gật đầu:
- Cũng được, đem người vào đây!
Niệm Tư Huyền ngạc nhiên không kém gì Kỷ thị khi thấy bên ngoài là Lưu quản gia bị mấy gã thô sử đem vào. Kỷ thị sắc mặt chuyển trắng:
- Chuyện này là sao?
Đỗ lão phu nhân bình thản:
- Buổi sáng thấy tên họ Lưu này lảng vảng ở trước hoa viên đốt giấy tiền vàng bạc, ta liền cho người giữ lại, cuối cùng phát hiện lại không phải giấy tiền vàng bạc, mà là sổ sách!
Từ trong ngực áo của Lưu quản gia bị hạ nhân lấy ra đúng một đôi giấy còn nham nhở cháy. Chỉ là màu mực đã bị tuyết làm ướt nhòe, không thể đọc ra được gì. Niệm Tư Huyền trầm mặc nhìn mực loang trên giấy trắng, nàng biết rõ hai tờ giấy này và hai tờ giấy trong sổ chính là không cùng một loại. Niệm Tư Huyền sau khi xé đi thì đã đích thân đốt chúng, nàng khi đó còn chưa có đối sách, nghĩ rằng tốt nhất không lưu lại tang vật gì.
Niệm Tư Huyền thầm đoán ra, Đỗ lão phu nhân vừa hồi kinh đã để Ly thị tuyên chiến cùng Kỷ thị. Hiện tại nhúng tay vào việc này, trực tiếp muốn khiến cái ghế chủ vị của Kỷ thị ngồi thật sự lung lay. Chỉ là Kỷ thị đến cùng vẫn là Chiêu Quốc công một cái cáo mệnh phu nhân, còn có đích tử Trịnh Lục Thanh, địa vị vững chắc như bàn thạch. Nhị phòng hồi kinh về phủ cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, muốn chiếm luôn phủ đệ này, thật là lòng tham không đáy.
Phía dưới chân Kỷ thị, Lưu quản gia bị lôi kéo đến xộc xệch, trên mặt vẫn còn vết thâm tím. Đỗ lão phu nhân thân phận trưởng bối, hiện tại đã khẳng định vụ việc liên quan đến Lưu quản gia, Kỷ thị nếu cứ thế tiếp tục dồn ép nữ nhi nguyên phối, bị đồn ra ngoài liền mang danh ác nghiệt.
Kỷ thị hừ một tiếng, phân phó:
- Đem Lưu quản gia đến phòng củi, ta sẽ tiếp tục điều tra sau!
Đỗ lão phu nhân hàng mày nhíu chặt, lại nói:
- Một hạ nhân như hắn sao dám vu vạ đại tỉ nhi!
Kỷ thị ôm lấy ấm lô Mạnh ma ma vừa đưa đến, nghiến răng:
- Chuyện này lão phu nhân tuổi già sức yếu đừng nên lo lắng nhiều, ta sẽ tự mình giải quyết! Đệ muội còn không nhanh đưa lão phu nhân nghỉ ngơi!
Ly thị hời hợt cười, có phần khó chịu. Kỷ thị dù sao cũng là chủ mẫu, các nàng đều không thể cãi lại. Ly thị đỡ lấy Đỗ lão phu nhân, dịu dàng:
- Mẫu thân! Con dâu đưa người về viện!
Ly thị bước qua cửa liền nhìn lại:
- Đại tỉ nhi, khi nào con rảnh, có thể đến cùng Lục tỉ nhi bầu bạn!
Kỷ thị để tất cả giải tán, Niệm Tư Huyền thở dài về viện. Việc này đến đây tất nhiên chưa thể kết thúc, nhưng nếu Đỗ lão phu nhân đã kết tội Lưu quản gia thì Niệm Tư Huyền không còn nhiều can hệ. Đỗ lão phu nhân có lẽ muốn chặt vây cánh của Kỵ thị.
Tố Đan trải nệm bông trên tháp dài rồi thêm than vào lò, hồi lâu nàng mới hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, Lưu quản gia lại có nhà riêng, sao ngu ngốc đến độ đốt vàng mã trong phủ!
Niệm Tư Huyền ngả người thoải mái, cười cười:
- Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Lão phu nhân trước không đến sau không đến, đợi Ly thị tố hắn ta xong liền đem chứng cứ đến củng cố!
Đỗ lão phu nhân đã cho người ra tay đến độ Lưu quản gia như sắp ngất đi, hơi sức cự cãi cũng không còn. Tùy tiện nhét vào một mảnh giấy có gì không thể. Chỉ là mọi động tĩnh trong viện Kỷ thị từ sáng sớm đều đã được truyền đến Đỗ lão phu nhân, cho nên bà mới hành động nhanh chóng như vậy.
Niệm Tư Huyền nhấp một ngụm trà táo đỏ, Châu Ẩn bên ngoài cũng tiến vào:
- Tiểu thư, bên Kỷ Huyện chúa gửi thiếp thư!
Niệm Tư Huyền gật đầu, mười ngón tay thon mảnh mở ra. Nàng kinh ngạc:
- Hoãn qua mùa hạ sao?
Thiên Thụy Đế gấp gáp ban hôn Kỷ Vân Hương và Hạ Lan Lăng Quân như vậy, cuối cùng lại hoãn đến mùa hạ. Niệm Tư Huyền nghĩ đến Kỷ Vân Hương, có lẽ đang rất thất vọng. Nhưng mà Hạ Lan Lăng Quân là sủng tử hoàng đế, hắn từ đầu không vừa mắt Kỷ Vân Hương còn đang yêu thích Trịnh Mẫn Doanh như vậy, tuy không thể kháng chỉ nhưng ít nhất hoãn lễ nạp trắc phi cũng không phải đại sự gì.
Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm, dù sao việc này đối với nàng cũng không quan trọng. Nếu đêm qua Niệm Tư Huyền chỉ muốn bảo vệ thân mình, thì hiện tại sau khi nhận ra được thái độ của Đỗ lão phu nhân và Ly thị đối với Kỷ thị, nàng lại muốn tranh thủ lần này đánh động đến Trịnh Mẫn Doanh.
Niệm Tư Huyền nhắm mắt dưỡng thần, hai vạn lượng bạc đó, nếu không phải dùng cho Trịnh Mẫn Doanh, Kỷ thị cũng không cần liều mạng như vậy.
____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.