Hạ Lan Lăng Quân kiên nhẫn đứng trước bậc thềm Long Nguyên cung - tẩm cung Hoàng đế. Năm mới đã sang nhưng gió tuyết vẫn từng cơn rét buốt, Hạ Lan Lăng Quân dường như không cảm nhận nổi độ lạnh, áo xống mỏng manh bay loạn giữa đông phong.
Cù Tổng quản nặng nề mở cửa lớn, ông thở dài mấy bận mới nhỏ giọng:
- Hoàng thượng vừa nghe được sự việc tâm trạng liền chuyển xấu, điện hạ...cẩn thận một chút thì hơn!
Hạ Lan Lăng Quân gật đầu đa tạ, bước chân ngưng trọng nặng nề.
- Điện hạ!
Tạ Phong gọi với theo, không đè nén được lo lắng, mỗi lần Lăng Vương đến Long Nguyên điện đều không có chuyện gì tốt. Tạ Phong từng nghĩ, nếu không phải vì Lăng Vương điện hạ, hắn liền đột nhập tẩm cung, một đao lấy mạng Hoàng đế, sau đó lui về giang hồ sống nửa đời tự do tự tại.
Hạ Lan Lăng Quân không ngoảnh đầu, chỉ đưa tay ra hiệu Tạ Phong yên tâm. Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn gây ra sai sót. Hạ Lan Lăng Quân sớm đã quen với tình cảnh này.
Hạ Lan Lăng Quân tiến vào đại sảnh tràn ngập hương gỗ thơm mộc mạc, hắn hít một hơi sâu, quỳ gối trước án thư:
- Phụ hoàng, nhi thần có tội!
Thiên Thụy Đế nửa phần thân thể chìm trong bóng tối, ngọn đèn duy nhất nơi thính phòng không thể soi rọi đến ông:
- Viên Hầu tự vẫn? Trẫm cho ngươi nửa năm điều tra chỉ để nhận lại một cỗ thi thể?
Hạ Lan Lăng Quân cũng không biện hộ, chỉ rõ ràng trình bày:
- Viên Hầu tự thiêu chịu vô số đau đớn, da thịt đều đã cháy đen...
Thiên Thụy Đế đột ngột ném mạnh ấm trà, mảnh sứ vung vỡ văng lên gương mặt Hạ Lan Lăng Quân, rạch ngang gò má hắn một vệt dài rướm máu. Hạ Lan Lăng Quân nghe tanh ngọt thoảng ra không khí, chỉ nói được mấy chữ:
- Phụ hoàng bớt giận!
Thiên Thụy Đế đối với vẻ bình thản của Hạ Lan Lăng Quân càng phát hỏa, liền rút từ vách tường một thiết tiên dài hơn mười thước. Thiết tiên rèn bằng kim loại cán mỏng, lưỡi sắc như dao, mỗi đòn đánh đều muốn tuốt lấy một tầng da thịt.
Hạ Lan Lăng Quân lẳng lặng cởi áo đưa qua Cù Tổng quản, triều bào không có tội, không đáng phải chịu phạt. Không còn gấm vóc che đậy, trên thân thể Lăng Vương tôn quý hiện ra vô vàn thương tích lớn nhỏ, có vết đã lâu, chỉ còn dấu sẹo mờ mờ, có vết còn đang lên da non hồng nhạt. Hạ Lan Lăng Quân cười buồn, có lẽ hôm nay, sẽ thêm vài mươi vết roi thẫm máu. . Truyện Cổ Đại
- Tay!
Hạ Lan Lăng Quân khẽ nhắm mắt nâng hai cánh tay chằng chịt ngang dọc sẹo lớn nhỏ. Thiên Thụy Đế dùng sức, âm thanh roi sắt vút lên trong không khí ảm đạm, kết thúc bằng tiếng thở nặng nề của Hạ Lan Lăng Quân.
Tạ Phong đứng bên sương phòng, hắn đi đi lại lại, đôi môi mím chặt, bàn tay thô ráp của kẻ luyện võ nắm chặt. Hắn không rõ đã đợi bao lâu, mãi đến khi gần như mất đi hoàn toàn kiên nhẫn thì Cù Tổng quản mới dìu chủ nhân quay lại.
Tạ Phong vội vàng ôm lấy Hạ Lan Lăng Quân:
- Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân giọng nói khàn đi, nhưng khóe miệng vẫn duy trì nét cười:
- Bản Vương không sao! Cũng không phải lần đầu, ngươi lo lắng cái gì!
Tạ Phong một lời cũng không đáp, trực tiếp đưa người vào phòng tắm, sau khi chuẩn bị y phục sạch sẽ, thì người trong bồn gỗ đã ngủ say. Tạ Phong ngồi cạnh bên chủ nhân, không nỡ đánh thức:
- Lăng Vương điện hạ! Sắp đến giờ Sở Cung giới nghiêm rồi!
Hạ Lan Lăng Quân chau mày, khó nhọc một hồi mới mở mắt:
- Trong nước tắm có thảo dược sao? Cù Tổng quản cũng thật chu đáo!
Hạ Lan Lăng Quân đổi xong y phục cũng vừa kịp thời thần rời cung. Bên trong buồng xa mã, hắn cẩn thận thoa cao dược lên cánh tay, cảm giác nhói đau khiến khoang miệng như tê cứng. Hạ Lan Lăng Quân xuýt xoa:
- Cao dược tiến cống năm qua bản Vương không đủ dùng, năm nay nên tăng số lượng thì hơn!
Tạ Phong nhìn Hạ Lan Lăng Quân nửa khắc, ánh mắt lo lắng dâng lên:
- Điện hạ...người sẽ không như lần trước chứ?
Hạ Lan Lăng Quân ngẩng đầu, vứt cao dược vào hộc xe, ra vẻ không hiểu. Tạ Phong nhìn nhanh ra cửa xe, nhỏ giọng:
- Ở thạch lăng tiên Vương phi...người...
Hạ Lan Lăng Quân cắt ngang lời Tạ Phong, qua loa nằm xuống:
- Sẽ không! Bản Vương bây giờ chỉ muốn ngủ!
Tạ Phong lấy chăn dày choàng lấy người chủ nhân, vuốt từng lọn tóc một vương ngang gương mặt Lăng Vương mềm mại. Tạ Phong hơi thở mang theo buồn bã. Người đời nhìn Lăng Vương phủ chỉ thấy tráng lệ cùng huy hoàng nhưng Lăng Vương thì ngược lại, không hề mạnh mẽ.
Nửa năm trước, khi tiên Vương phi Niệm Tư Huyền mất đi, tang lễ được trang trọng tổ chức, thạch lăng hoa lệ dựng lên, Lăng Vương mỗi ngày đều thường xuyên đến đó, chỉ để cùng nương tử đã khuất uống một chén rượu. Tạ Phong không thể quên được, một đêm cuối hạ đầu thu, Thiên Thụy Đế bất ngờ triệu Lăng Vương vào cung, hạ lệnh không được để lộ xót thương lên mặt, không được vương vấn tiên Vương phi nữa.
Ngày hôm sau, Lăng Vương lần cuối đến thạch lăng, cũng đem theo rượu, cũng uống hết rượu, chỉ khác, rượu trong bình lần này là rượu độc. Độc dược phát tán chậm, qua một đêm sẽ vô phương cứu chữa, cái chết đến như một cơn đau tim đột ngột, không khiến ai nghi ngờ.
Tạ Phong không cản được Lăng Vương, hơn nữa thời điểm đó, nhìn Lăng Vương mỗi đêm trong lòng vỡ nát, máu tươi theo lệ chảy ra, đến sáng vào triều lại phải treo lên nụ cười giả tạo, phải ôm ấp mỹ nữ, phải diễn cảnh phụ tử tình thâm với Thiên Thụy Đế. Tạ Phong đã từng nghĩ, đối với Lăng Vương chết đi coi như là giải thoát.
Nhưng nửa đêm, giữa biệt viện Trịnh gia vang lên một khúc cổ cầm, lại là khúc cổ cầm mà Lăng Vương tự tay mình viết cho Lăng Vương phi. Kỳ lạ hơn, người tấu khúc cổ cầm ấy, cũng tấu nhầm đúng vào giai điệu mà Lăng Vương phi trước kia đã luôn nhầm lẫn.
Tạ Phong chưa từng tin những chuyện quỷ thần, nhưng hắn trăm lần ngàn lần đều không muốn Lăng Vương mất mạng, người còn sống là còn có thể tái khởi. Lăng Vương nhờ một khúc cổ cầm mà tiếp tục sống đến ngày hôm nay. Lăng Vương tin vào việc Lăng Vương phi vẫn còn lưu luyến nhân thế. Tạ Phong hắn dù bằng cách nào, cũng không thể để Lăng Vương mất đi niềm tin mỏng manh này.
Lăng Vương hôm nay bị Hoàng đế hạ nhục, hắn đành phải nhắc lại chuyện thạch lăng, để Lăng Vương nhớ đến khúc cổ cầm kia mà nuôi nấng hi vọng.
Hạ Lan Lăng Quân về đến phủ thì mệt mỏi ngủ một ngày dài, khi hắn thức giấc đã là buổi trưa mùng sáu. Hạ Lan Lăng Quân đơn giản tự mình chải tóc, y phục cũng không trau chuốt, cứ thế thong thả ra ngoài trà thính. Không nghĩ đã thấy Thuần Hi Quận chúa đợi sẵn từ bao giờ.
Hạ Lan Lăng Quân vì bất ngờ nên có chút lúng túng, chỉ là hắn rất nhanh lấy lại được tự tin. Hạ Lan Lăng Quân cho rằng bản thân nhan sắc diễm lệ như vậy, gọi là mỹ nhân cũng không sai, ăn vận thế này miễn cưỡng cũng có thể coi như thanh lịch.
Hạ Lan Lăng Quân nhìn quanh quẩn không thấy một bóng hạ nhân, chỉ có duy nhất Thuần Hi Quận chúa đang nhàn nhã dùng trà bên cạnh tì nữ. Hắn ung dung bước ra:
- Gió xuân vừa đến Quận chúa cũng liền xuất hiện, thật khiến người khác dễ dàng động tâm!
Niệm Tư Huyền thoáng giật mình khi nhìn thấy vết cắt trên gương mặt Hạ Lan Lăng Quân, nhưng nàng rất nhanh chỉnh đốn biểu tình, phúc thân hành lễ, cử chỉ tự nhiên lại duyên dáng, lục y mỏng manh thêu anh đào xanh tôn lên làn da trắng đến yếu nhược:
- Điện hạ đầu lưỡi bôi mật, câu nào nói ra cũng làm thần nữ phải suy nghĩ!
Hạ Lan Lăng Quân trong tẩm phòng kín gió không vận áo choàng, hiện tại đã cảm nhận được sương giá rét lạnh, hắn không thể ngồi ở ghế chủ vị, đành tiến gần đến lò than hồng hơ hơ tay. Hạ Lan Lăng Quân phát hiện một vết roi đỏ tươi còn in hằn trên mu bàn tay, hắn hơi cau mày, khẽ kéo lấy tay áo.
Niệm Tư Huyền vờ như không trông thấy, nàng ý tứ đặt tách trà xuống bàn, bâng quơ:
- Vừa rồi còn có cận nữ của Trắc phi đến thông báo điện hạ chưa hồi phủ, thần nữ cứ nghĩ sẽ phải đợi người thật lâu!
Hạ Lan Lăng Quân ngồi xuống cạnh nàng, đồng tử lấp lánh lay động:
- Nàng có gì gấp sao?
Niệm Tư Huyền lắc đầu, mớ tóc mềm trượt dài theo bờ vai rủ xuống thắt lưng nhỏ nhắn:
- Cũng không, thần nữ chỉ muốn cảm tạ điện hạ đã giúp đỡ Viên Hầu phủ! Ân tình này, về sau thần nữ sẽ cố gắng trả lại!
Niệm Tư Huyền hơi ngập ngừng, xác nhận không có kẻ nào lảng vảng xung quanh mới tiếp tục:
- Điện hạ từng nói đã điều tra người nhà Lưu quản gia?
Hạ Lan Lăng Quân mất nửa khắc mới nhớ ra được họ Lưu ấy chính là quản gia Quốc công phủ, Tạ Phong bắt được Niệm Kinh Hồng cũng chính tại tư gia kẻ này:
- Bản Vương đúng là vẫn còn giữ gia quyến bọn họ!
Niệm Tư Huyền thở ra một hơi nhẹ, ánh mắt cũng dịu dần:
- Thần nữ muốn gặp người, việc của Lưu quản gia trong phủ trực tiếp can hệ đến thần nữ cho nên...
Hạ Lan Lăng Quân phất tay, cũng không đợi nàng nói hết:
- Được, đợi qua nguyên tiêu, cứ để Tạ Phong đưa nàng đi!
Niệm Tư Huyền trong lòng thoải mái, chuyện quan trọng nhất cũng hoàn thành, hiện tại đã qua chính ngọ, lại quá giờ thiện. Niệm Tư Huyền không muốn phiền toái, liền cáo từ hồi phủ.
Hạ Lan Lăng Quân cũng không giữ người, dẫu sao nàng vẫn là Thái tử vị hôn thê, Hạ Lan Lăng Quân có ngông cuồng, cũng không thể tự tiện làm càn:
- Bản Vương tiễn nàng một đoạn!
Niệm Tư Huyền không từ chối, cả hai cứ thế thong thả qua đoạn hành lang dài, Niệm Tư Huyền nhác thấy bóng Trịnh Mẫn Doanh khuất sau góc tường, chợt như nhớ ra:
- Trắc phi có chiếc áo choàng thật đẹp!
Hạ Lan Lăng Quân cơ bản không rõ ràng y phục của Trịnh Mẫn Doanh, vốn dĩ đến gương mặt của Trịnh Mẫn Doanh hắn còn lười nhớ, huống hồ gì vật ngoài thân, đành đại khái đáp lời:
- Vậy sao?
Niệm Tư Huyền khăn tay che miệng, ý tứ nói tiếp:
- Là một chiếc áo da lông hồ ly sa mạc đỏ thẫm, được may thủ công, có lẽ là hàng cống phẩm đi! Muội ấy hồi phủ còn khoe là điện hạ tự mình ban thưởng...
Niệm Tư Huyền kín đáo dò xét biểu tình của Hạ Lan Lăng Quân, lập tức nhận ra thái độ hắn đột ngột thay đổi. Thủy mâu không còn chút ôn hòa nào, chỉ thấy đường đường gân máu nổi lên đáy mắt, giọng nói của hắn cũng trầm đi:
- Đúng thật rất quý giá!
Niệm Tư Huyền lên xe ngựa rồi, nụ cười mới mờ nhạt hiện ra, chiếc áo ấy không trân quý thì còn thứ gì trong Vương phủ này trân quý hơn với nàng. Hạ Lan Lăng Quân không nghèo khó đến độ đem áo của chính thê ban cho thiếp thất, còn để Trịnh Mẫn Doanh kiêu căng ra ngoài khoe khoang như vậy. Niệm Tư Huyền ngẫm nghĩ, dẫu rằng hiện tại nàng không phải là Lăng Vương phi, nhưng hồi môn bản thân, nàng vẫn phải tìm cách đoạt về.
Đường trơn trượt, xe chậm chạp lộc cộc đi, Châu Ẩn choàng áo phủ kín chân chủ nhân, lại nhìn Niệm Tư Huyền mà bày tỏ:
- Xem ra điện hạ còn rất lưu tâm đến tiểu thư!
Niệm Tư Huyền lạnh lùng cười, tình cảm không dễ dàng gì mất đi, chỉ có thể thầm chôn kín sâu thẳm nơi đáy lòng. Huống hồ, chính thê vẫn là chính thê, Lăng Vương phi đã mất, Hạ Lan Lăng Quân nào có thể để cho Trịnh Mẫn Doanh làm chuyện khiến hắn mất mặt.
Niệm Tư Huyền ôm ấy ấm lô, điệu cười mang theo nửa phần chua xót:
- Quên đi!
___________________