Hiện tại Trịnh Mẫn Doanh bị Lăng Vương một lá thư đuổi ra khỏi Vương phủ, nhục nhã ê chề trở về. Trong đầu nàng ta vẫn là mơ mơ hồ hồ một giấc mộng. Nhưng Trịnh Mẫn Doanh ngược lại còn chưa từ bỏ, Du phi nương nương sắp đến đây, lại còn có Thượng Quan Hoàng hậu, nàng ta phải dùng toàn lực để đứng dậy!
Trịnh Mẫn Doanh ngẩng cao đầu, hừ một tiếng:
- Trịnh Thế Ninh! Ngươi đừng tưởng được tấn phong Công chúa thì có thể trước mặt ta hô phong hoán vũ! Cái tước vị Công chúa này, ngươi cũng thừa biết bản thân đã bị đem gả đến Nam Chu Quốc!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, khóe môi nhếch lên:
- Dù có phải hòa thân, thì bản Công chúa cũng sẽ là Nam Chu Thái tử phi, về sau chính là Nam Chu Vương Hậu! Còn ngươi mãi mãi vẫn chỉ là trắc thất Lăng Vương phủ, cùng bản Công chúa so sánh khác nào gà rừng với phượng hoàng! Hôm nay ngươi ở viện tử này uống thuốc an thần, còn mong muốn có ngày gặp lại điện hạ song thi đối ẩm?
Trịnh Mẫn Doanh uất ức không thốt nên lời, tròng mắt nàng ta hoe hoe đỏ. Niệm Tư Huyền xoay vạt áo rời đi, bỏ lại một câu:
- Mơ tưởng!
Nàng một đường theo hành lang vàng tươi ánh nắng, nghe Châu Ẩn bên cạnh thầm thì:
- Tiểu thư, thuốc của Trịnh Mẫn Doanh có cần...
Niệm Tư Huyền lắc đầu, nhìn vào hư không:
- So với cái chết, ta chính là muốn nàng ta phải sống! Sống để chịu đựng!
Châu Ẩn thở dài, năm đó tiểu thư nàng ngoài bị cấm túc, còn bị ngược đãi, cùng hài tử trong bụng chưa từng có một ngày yên ổn. Hôm nay Trịnh Mẫn Doanh lặp lại tình cảnh này, khó có thể mở miệng trách tiểu thư nàng tuyệt tình.
Niệm Tư Huyền ngồi trong lương đình, nhàn nhã dùng trà, Thái tử Nam Chu Quốc nàng cũng đã nhìn thấy, dung mạo không tệ, xuất thân cao quý, huống hồ hai nước có quan hệ giao hảo, gả sang bên đó, chưa chắc là một cái tai họa. Huống hồ, hiện tại không phải nàng đang muốn quên đi Hạ Lan Lăng Quân sao, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Niệm Tư Huyền xoa xoa đôi tay vào nhau, Thuần Hi nếu còn tại thế, có lẽ cũng chẳng đoán được đến một ngày nàng ấy sẽ bị đưa đi hòa thân thế này. Tình cảm của Thuần Hi và Tạ Phong, cùng nghiệt duyên giữa nàng với Hạ Lan Lăng Quân chồng chéo giống như một cuộn tơ vò. Muốn lần gỡ cũng vô cách lần gỡ.
Tố Đan một tay đem ô che nắng, tay còn lại đỡ làn hoa quả, nàng ta ríu rít:
- Mộ phu nhân hoài thai hài tử đầu tiên của Lăng Vương, Lăng Vương phủ đang tổ chức lễ mừng, còn đặc biệt phát chẩn ngoài cửa thành Nam!
Niệm Tư Huyền xoay tách trà sóng sánh nước, Mộ Cầm thế mà đã trở thành phu nhân. Nếu bởi vì dung mạo nàng ta bảy phần giống với nàng, thì Niệm Tư Huyền vẫn là nên vui vẻ mới phải.
Hạ Lan Lăng Quân vẫn như cũ bạc tình, một phong thư đuổi Trịnh Mẫn Doanh âm thầm ra khỏi phủ, liền một đại lễ chúc mừng tiểu hài tử còn chưa ra đời của Mộ Cầm. Niệm Tư Huyền nghĩ nghĩ đến khố phòng, phân phó.
- Đem bức tượng Quan âm bằng ngọc bích đưa đến Lăng Vương phủ! Cầu Quan âm phù hộ mẫu tử Mộ phu nhân!
Tố Đan nhanh nhẹn thi lễ rời đi. Châu Ẩn bên cạnh ngẩn người:
- Tiểu thư...
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu:
- Nếu ta hiện tại vẫn là Vương phi, thì việc trước nhất phải làm cũng chính là chúc mừng Mộ Cầm!
Châu Ẩn dìu chủ nhân đứng dậy, đã từng trải qua ngần ấy thảm cảnh, cũng đã từng một lần mất mạng, nhưng suy cho cùng, chủ nhân nàng, vẫn là một người tốt, tấm lòng rộng rãi bao dung.
Sáng sớm, tiết trời trong xanh, ánh nắng chan hòa. Chiêu Quốc Công phủ từng nhóm hạ nhân tấp nập trang hoàng chuẩn bị đón Du phi nương nương hồi phủ.
Niệm Tư Huyền ngồi trước gương đồng, nhẩn nha để Châu Ẩn chuẩn bị một kiểu tóc mới thịnh hành. Nàng vừa dùng tổ yến lại vừa nghe Tố Đan bên cạnh bẩm báo:
- Hôm qua nhị tiểu thư đến từ đường thăm phu nhân! Chỉ là họ nói với nhau những gì thì nô tì không nghe được!
Niệm Tư Huyền đặt bát sứ rỗng lên bàn, nụ cười thêm sâu:
- Từ tiểu thư Trịnh phủ trở thành Trắc phi, rồi lại từ Trắc phi bị trả ngược về làm tiểu thư Trịnh phủ! Trịnh Mẫn Doanh khi nghe được hai tiếng "tiểu thư" này, thì có bao nhiêu ngại ngùng bao nhiêu xấu hổ!
Tố Đan hơi nheo nheo mắt, lẩm bẩm:
- Năm xưa nhị tiểu thư xuất giá vinh quang bao nhiêu thì hôm nay trở về đây ê chề bấy nhiêu!
Niệm Tư Huyền thong thả đứng dậy, nàng chậm rãi đi ra ngoài hành lang men theo hoa viên dài rộng tiến về cổng chính. Lúc này mọi người đều đã tập trung đầy đủ, phía bên kia nhị phòng Ly thị đang cùng trò chuyện với Trịnh Thần mà Chiêu Quốc công ngược lại một tay đỡ lấy Lưu Nhậm Thi.
Niệm Tư Huyền không khỏi ngạc nhiên, Lưu Nhậm Thi đến di nương còn chưa phải, không danh không phận lại được đứng ngang hàng cùng với một phu nhân quan lại như Ly thị. Nàng nhìn phần bụng nhô cao của Lưu Nhậm Thi thầm nghĩ hài tử này đối với Chiêu Quốc Công thật sự vô cùng được yêu thích.
Niệm Tư Huyền quanh quẩn một hồi vẫn không thấy Trịnh Như Bình đâu, riêng Trịnh Nhữ Anh từ sớm đã đứng sau lưng nàng. Trịnh Nhữ Anh sắp gả đi, là đến Tưởng gia làm một phu nhân, cho dù chỉ là thê tử một thứ xuất, vẫn tốt hơn phải làm thiếp kẻ khác.
Trịnh Nhữ Anh không nhịn được mà kéo tay áo nàng:
- Phụ thân muốn để Lưu nương tử nàng tiếp đón cô mẫu?
Niệm Tư Huyền lắc mớ tóc dày, Lưu Nhậm Thi làm sao có thể đủ tư cách, nàng ta muốn xem náo nhiệt Chiêu Quốc Công có thể chiều chuộng, nhưng các loại đại sự, nếu không có Kỷ thị thì nhị phòng phu nhân buộc phải thay thế chủ trì.
Đợi từ sáng sớm, nhưng gần giữa trưa, Du phi nương mới giá đáo. Đi cùng Du phi ngoại trừ tam Công chúa còn có Kiến Xương Hầu Hạ Lan Tu Kiệt, mà phụ trách an nguy lần này lại là Trịnh Thương Diễm. Niệm Tư Huyền lén nhìn sang Chiêu Quốc Công chỉ thấy cơ mặt ông căng cứng một thoáng, rồi nhanh chóng chuyển thành nụ cười.
Hài tử ông ghét bỏ nhất hôm nay công danh rạng rỡ hơn hẳn đích tử, Chiêu Quốc Công đương nhiên không vui nổi. Niệm Tư Huyền loáng thoáng nghe binh sĩ gọi Trịnh Thương Diễm hai tiếng Tướng quân, môi nàng khẽ cong lên, thật sự có chút thú vị.
Du phi nương nương hồi phủ, Trịnh gia ngoài tiêu tốn ngân lượng thắt chặt an toàn, còn phải tu sửa toàn phủ, riêng viện tử Du phi được xây mới hoàn toàn, bên trong từ đồ gồm tranh vẽ, cho đến thảm sàn đều là đắt đỏ nhất, trân quý nhất. Trịnh gia từ nhiều năm nay cũng chỉ còn một lớp vỏ rỗng, tiền bạc không hanh thông, chỉ sợ việc Du phi trở về này, chính là giọt nước làm tràn ly.
Du phi nương nương bước xuống xa mã, dung mạo mỹ nhân trong gió hạ càng dễ khiến lòng người rung động. Nụ cười Du phi nhẹ tênh nở trên làn môi đỏ tươi, nhìn một phủ đệ phúc thân hành lễ, nàng ta phất phất tay áo.
- Đứng dậy cả đi! Đều là người nhà, đừng nên quá quy củ!
Hạ Lan Tu Kiệt tựa người vào cổng lớn, bộ dáng thập phần ung dung, hắn dường như đang cùng Trịnh Thương Diễm bàn luận vấn đề gì, có tiếng cười khe khẽ. Đợi ai nấy hành lễ hoàn tất hắn mới nhìn về phía trước:
- Mẫu phi đã cho mọi người bình thân thì không cần phải đa lễ nữa, tiết trời có chút nắng, vẫn là nên sớm nghỉ ngơi!
Du phi không lớn hơn Hạ Lan Tu Kiệt bao nhiêu tuổi, ngược lại hắn hai chữ "mẫu phi" này cũng thật trơn tru. Niệm Tư Huyền vịn tay Châu Ẩn muốn đứng lên, chỉ là còn chưa kịp nhấc gót hài, đã thấy Hạ Lan Tu Kiệt nhanh tay đỡ nàng, chất giọng hàm chứa quan tâm.
- Công chúa phúc thân lâu như vậy, chân có lẽ cũng đã tê cứng đi!
Niệm Tư Huyền trong một thoáng dâng lên hốt hoảng.
Hạ Lan Tu Kiệt cùng Trịnh Như Bình có tình ý, chuyện này cả kinh thành không ai không biết, còn nàng từ lâu đã mang danh câu dẫn hai vị Thái tử cùng Lăng Vương, hôm nay Hạ Lan Tu Kiệt lại đột ngột đối xử với nàng tốt đến khó hiểu khiến Niệm Tư Huyền nhất thời chưa nghĩ thông. Huống hồ, Hạ Lan Tu Kiệt không phải là nhàn nhân, tuy rằng hắn đang là nhị đẳng Hầu tước, nhưng với năng lực bản thân, được phong vương cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Niệm Tư Huyền rụt đôi tay lại, nàng lùi về phía sau:
- Hầu gia quan tâm, cũng chỉ là một chút lễ tiết!
Hạ Lan Tu Kiệt đuôi mắt cong lên, tựa hồ vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng:
- Công chúa tính tình ổn trọng, bản Hầu khiến nàng chê cười rồi!
Đường đến khách phòng không ngắn, nhưng Hạ Lan Tu Kiệt nửa bước cũng không rời khỏi nàng. Niệm Tư Huyền đến một chút tự nhiên cũng không thể, Hạ Lan Tu Kiệt không phải là kiểu phong lưu như Hạ Lan Lăng Quân, trước giờ trong chuyện nam nữ cũng chưa từng có điều tiếng. Huống hồ Đại Sở Hoàng tử đều thành gia lập thất khá trễ, Hạ Lan Tu Kiệt cũng chưa có chính thê.
Niệm Tư Huyền không nhịn được, nàng chậm chân bước, đợi hàng người phía trước tiền hô hậu ủng Du phi đến nơi, hành lang trở nên trống trải mới mở miệng.
- Hầu gia đây là có ý gì?
Hạ Lan Tu Kiệt giọng điệu không hề có nửa phần đùa cợt:
- Nàng gả cho bản Hầu đi!
Niệm Tư Huyền mắt huyền lập tức mở to, dường như không tin được mà nhìn hắn:
- Thỉnh Hầu gia cẩn thận lời nói!
Hạ Lan Tu Kiệt nghiêm túc xoay người đối diện nàng:
- Bản Hầu nửa câu đều không đùa bỡn! Chỉ cần Công chúa đồng ý, bản Hầu lập tức tam thư lục lễ rước nàng về phủ!
Niệm Tư Huyền nghe nghèn nghẹn nơi vòm họng, mọi biểu tình đều không thể lộ ra:
- Hầu gia, người cùng Như Bình muội muội thanh mai trúc mã cả kinh thành đều rõ ràng, còn ta danh tiếng chưa từng được coi là tốt, người hà cớ gì...
Hạ Lan Tu Kiệt ôn nhu cười, nắng trưa chiếu vào đoạn hành lang phá lệ khiến bạch y hắn chói sáng tựa ngọc:
- Bản Hầu xem nàng ấy như thân muội trong nhà...ngược lại...chính là thích nàng!
Niệm Tư Huyền một câu cũng không muốn dây dưa, trực tiếp rời đi, nàng cuống quýt bước nhanh, để lại Hạ Lan Tu Kiệt một mình đứng bên đoạn hành lang vắng. Niệm Tư Huyền không ngoảnh đầu lại, khăn tay thấm đẫm mồ hôi trên vầng trán trơn bóng.