Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 58: Tương Kế Tựu Kế (hạ)




Nắng hạ trải thảm vàng trên hoa viên sặc sỡ sắc màu.
Niệm Tư Huyền ăn vận thanh nhã ngồi bên cửa sổ. Nàng chăm chỉ thêu giá y, tuy rằng hôn sự này trong lòng đã có tính toán, nhưng bề ngoài Niệm Tư Huyền vẫn phải tỏ ra phi thường vui vẻ. Hôn lễ Hoàng đế ban xuống có chút vội vàng vì còn phải phụ thuộc vào chuyện hòa thân của tam Công chúa, cho nên hiện tại lễ nạp thái và vấn danh đều cùng một ngày hôm nay.
Niệm Tư Huyền thêu được nửa phần đóa mẫu đơn, đôi mắt đã bắt đầu nhức mỏi, không thể nhìn rõ đường kim. Tố Đan thấy thế vội vàng đem đồ đạc đặt sang một bên, khuyên nàng nghỉ ngơi. Niệm Tư Huyền cũng không cố sức, thong thả dùng hạt sen chưng.
Châu Ẩn từ sáng sớm đã ra tiền viện nghe ngóng, lúc này quay về, nét mặt hoan hỉ:
- Tiểu thư, lần này Đức Vương thật không cô phụ người, bà mối chính là Thái Trưởng Công chúa!
Niệm Tư Huyền kinh ngạc, Thái Trưởng Công chúa không phải người tầm thường, trước là hoàng tỉ cùng mẹ của tiên đế, sau là cô mẫu Đương kim Thánh thượng. Tuy rằng đối với sự vụ triều chính bà không mấy để tâm, nhưng luôn luôn được Hoàng đế kính trọng. Hạ Lan Tu Kiệt vừa nhận phong Đức Vương, Thái Trưởng Công chúa liền giúp đỡ hắn, chính là ngầm thừa nhận ủng hộ Hạ Lan Tu Kiệt trong cuộc đoạt đích.
Châu Ẩn rót nước mơ chua ướp lạnh đưa đến, khuôn miệng xinh đẹp nở nụ cười:
- Cách đây nửa canh giờ nô tì có nghe được nhị phòng mời đại phu đến chẩn bệnh cho tứ tiểu thư!
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, đồng tử lấp lánh dương quang:
- Xem ra Kỷ thị và Trịnh Mẫn Doanh thực sự đã hành động!
Tố Đan vầng trán nhăn lại, nàng đối với việc này của chủ nhân vẫn có chút không hiểu:
- Tiểu thư, nếu như tứ tiểu thư thật sự không rời khỏi giường nổi, thì cùng người cũng không hề có lợi! Hay là...tiểu thư thật sự muốn gả đi?
Niệm Tư Huyền bật cười, lắc đầu:
- Ngốc nghếch này! Trịnh Như Bình sức khỏe càng không tốt sẽ càng lo sợ, tâm trạng bất ổn suy diễn phiền muộn! Mà Đức Vương bận rộn hôn sự sẽ lơ là nàng ta, Trịnh Như Bình không cảm nhận được tình nhân quan tâm, đương nhiên sẽ tìm cách phá hoại!
Châu Ẩn thu dọn bàn trà, thì thầm:
- Tốt nhất là nháo đến không còn mặt mũi!
Niệm Tư Huyền đặt bát hạt sen xuống, nhẹ giọng:
- Hôm nay chúng ta còn có khách!
Thời tiết hanh hao không mấy dễ chịu, Châu Ẩn vừa đổi xong băng bồn thì người của Lăng Vương phủ cũng vừa đến. Chỉ là trái với suy nghĩ của nàng, người đến không phải Kỷ Vân Hương mà là Mộ Cầm.
Châu Ẩn khóe môi co rút, đưa tay đến cạnh tháp dài:
- Mộ phu nhân...mời dùng trà!
Phần bụng của Mộ Cầm tương đối nhô cao, dáng vóc cũng đẫy đà hơn trước. Niệm Tư Huyền không nhịn được nhìn mấy lần, nàng ta thật sự đã mang cốt nhục của Hạ Lan Lăng Quân. Niệm Tư Huyền đột ngột nghe lồng ngực khó thở, một cỗ chua đắng dâng lên.
Tuy vậy, nàng vẫn bình thường biểu hiện:
- Phu nhân thân mình bất tiện lại phải đi xa thế này...
Mộ Cầm dịu dàng đáp lời, đôi tay vẫn đặt trước bụng nghiêm cẩn:
- Công chúa không cần khách khí, buổi sáng Lăng Vương điện hạ đã có nói qua là Công chúa muốn điện hạ đón Trịnh Trắc phi hồi phủ...cho nên mới phân phó!
Niệm Tư Huyền thật sự không đoán nổi ý tứ Hạ Lan Lăng Quân, dùng một phu nhân đi truyền lệnh Trắc phi, cũng thật quá sức khinh thị Trịnh Mẫn Doanh.
- Vậy Mộ phu nhân đợi một chút, nô tì của ta đã đến viện tử nhị muội thông báo rồi!
Được hơn một khắc thì Trịnh Mẫn Doanh cũng đến, nàng ta xiêm y hồng đậm lộng lẫy cao quý, trên phần tóc vấn cao cài đầy trâm vàng hồ điệp bay lượn. Tuy vậy khi vừa trông thấy Mộ Cầm, nét mặt Trịnh Mẫn Doanh sau một khắc đơ cứng liền lập tức đổi thành giễu cợt.
Trịnh Mẫn Doanh sau khi hành lễ cùng nàng, trực tiếp ngồi xuống:
- Muội nghe nói hôm nay bà mối đến chính là Thái Trưởng Công chúa, thật khiến người ta hâm mộ!
Niệm Tư Huyền vui vẻ phiếm chuyện, đối với Mộ Cầm cũng không tỏ ra đặc biệt để tâm. Mà Mộ Cầm ngược lại không dựa vào sủng ái Lăng Vương, bề ngoài cùng các nàng đều cung kính.
- Thưa Trắc phi, Lăng Vương điện hạ từ sau khi vô cớ cùng người nổi giận trong lòng suy nghĩ ít nhiều, hôm nay liền để thiếp đem đến mấy thứ này giúp Trắc phi giải sầu.
Hạ nhân phía sau dâng lên không ít lụa là trang sức, Trịnh Mẫn Doanh nhìn sang bên cạnh, nàng ta cũng biết ân sủng này của Lăng Vương từ đâu mà ra. Niệm Tư Huyền mỉm cười cùng Trịnh Mẫn Doanh, khóe mắt nâng lên thâm thúy.
Trịnh Mẫn Doanh vuốt ve súc lụa:
- Đa tạ điện hạ!
Mộ Cầm phận sự hoàn thành, cũng không muốn nán lại thêm:
- Trắc phi cứ ở nhà mẹ tĩnh dưỡng, thời điểm này điện hạ công vụ bận rộn, sau sẽ đón người hồi phủ, người đừng nên lo lắng!
Mộ Cầm đi rồi, Niệm Tư Huyền nhàn nhạt để hạ nhân lui xuống, lạnh lùng:
- Trịnh Như Bình thế nào rồi?
Trịnh Mẫn Doanh mím môi, hạ giọng:
- Năm ngày dùng thuốc liên tục, nàng ta đêm đêm đều mất ngủ, đến bữa lại không muốn ăn, sức khỏe suy giảm, gương mặt xanh xao!
Niệm Tư Huyền phất phất tay áo:
- Trước khi ta thành thân một ngày, Lăng Vương sẽ đón ngươi về! Từ bây giờ cho đến đó, cứ hạ thủ chừng mực!
Trịnh Mẫn Doanh ra vẻ tiếp nhận, Niệm Tư Huyền vừa hạ lệnh tiễn khách, nàng ta đã lập tức tìm đến viện tử mẫu thân.
Trong viện im ắng như tờ, Kỷ thị ngồi bên bàn phấn còn chưa lau đi lớp trang điểm dày, trông thấy Trịnh Mẫn Doanh, đôi mắt liền sáng lên:
- Doanh nhi ngồi đi! Mẫu thân vừa phải cùng Thái Trưởng Công chúa trò chuyện!
Trịnh Mẫn Doanh hừ một tiếng:
- Mẫu thân cứ thế để ả gả đến Đức Vương phủ sao?
Kỷ thị cau mày, nhăn mặt:
- Hôn sự này chúng ta không có quyền can thiệp, Hoàng hậu nương nương không có lệnh chúng ta không thể tự ý làm theo!
Trịnh Mẫn Doanh đứng bật dậy, toàn thân run rẩy vì tức giận:
- Hoàng hậu nương nương? Hoàng hậu nương nương thì sao chứ? Chúng ta trước sau đều nghe theo lời bà ta! Hiện tại nữ nhi bị Lăng Vương lạnh bạc, bà ta cũng không hề giúp đỡ!
Kỷ thị vội vàng che miệng Trịnh Mẫn Doanh, khép kín cửa viện:
- Đừng để người khác nghe thấy!
Trịnh Mẫn Doanh dường như bao nhiêu uất ức dồn nén lâu ngày đều không thể kìm nén được nữa, nàng ta ngồi phịch xuống sàn, nức nở khóc:
- Mẫu thân biết người vừa rồi đến truyền tin Lăng Vương điện hạ là ai không? Chính là Mộ Cầm! Tiện nhân đó có thai Lăng Vương liền đuổi nữ nhi về phủ, còn để tiện nhân đó lên làm phu nhân...tiện nhân đó xuất thân chỉ là một cung nữ...trong khi nữ nhi lại là Quốc công phủ đích tiểu thư...
Kỷ thị ôm lấy hài nữ vào lòng, năm xưa Trịnh Mẫn Doanh sau một lần nhìn thấy Lăng Vương liền nhất kiến chung tình, muốn gả cho hắn, chỉ là Lăng Vương khi ấy đã có một Vương phi họ Niệm. Kỷ thị không nhẫn tâm nhìn con gái mình yêu thương nhất rơi vào lưới tình ngày ngày đau khổ mới tìm đến Hoàng hậu cầu khẩn. Hoàng hậu bởi vì muốn liên kết cùng Kỷ gia phò trợ Thái tử mà
đồng ý để Trịnh Mẫn Doanh trở thành Trắc phi Lăng Vương phủ.
Trịnh Mẫn Doanh ngược lại như rắn nuốt voi, luôn luôn không chịu thỏa mãn, khiến bà phải năm lần bảy lượt cầu cạnh nhà mẹ Kỷ gia nhường lợi ích cho Đông cung Thái tử để Hoàng hậu tiếp tục chống lưng Trịnh Mẫn Doanh, hạ độc thủ lên Vương phi Niệm thị. Thế nhưng bà không đấu lại Hoàng hậu, bà làm sao có thể đấu lại người đã chèo chống cả hậu cung Thiên Thụy Đế.
Đến khi Hoàng hậu nắm được nhược điểm, Hoàng hậu đã ép buộc Trịnh Mẫn Doanh hạ sát Trịnh Thế Ninh nhưng sự việc không thành. Hoàng hậu lại đưa Kỷ Vân Hương trở thành Vương phi tiếp theo của Lăng Vương phủ. Trịnh Mẫn Doanh cứ thế bị Hoàng hậu bỏ rơi, không còn đoái hoài nữa.
Kỷ thị vuốt ve mái tóc Trịnh Mẫn Doanh, híp mắt lại:
- Doanh nhi muốn làm gì, mẫu thân đều đồng ý, Doanh nhi của ta...
Trịnh Mẫn Doanh qua loa lau nước mắt vào ống tay áo, thổn thức:
- Nữ nhi phải chịu nhục nhã, Trịnh Thế Ninh sao có thể vinh quang gả đi!
Kỷ thị gật gật đầu:
- Được được, mẫu thân hứa, mẫu thân hứa, nàng ta sẽ không thể nào gả đi được!
Kỷ thị sai sử hạ nhân đem nước ấm cùng khăn mặt đến, cẩn thận chỉnh trang Trịnh Mẫn Doanh:
- Chúng ta đến thăm Như Bình!
Trịnh Mẫn Doanh mở to mắt, Kỷ thị càng thêm mềm lòng:
- Điều Trịnh Như Bình mong muốn nhất chính là được lên kiệu hoa của Đức Vương! Chúng ta sẽ giúp nàng thành toàn! Không cần biết tân nương là ai, chỉ cần kiệu hoa qua cổng, Đức Vương sẽ phải cùng người ấy kết thân!
Trịnh Mẫn Doanh dường như không tin nổi:
- Nhưng mà...Hoàng thượng nếu biết được...liền khi quân phạm thượng...
Kỷ thị nắm chặt lấy tay hài nữ:
- Đức Vương đối với Trịnh Như Bình ý trọng tình thâm...hắn sẽ không muốn làm hại nàng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.