Châu Ẩn cơi than trong lò sưởi, nàng thêm vào vài nhành quế thơm, không khí vì thế ấm áp hơn thấy rõ. Tố Đan bày biện bữa sáng lên bàn, thi thoảng nhìn vào tẩm phòng, đã thấy tiểu thư các nàng đang đổi trung y.
Hôm nay là ngày người từ Sở Cung đến Chiêu Quốc công phủ tuyên chỉ, Niệm Tư Huyền trước sau đều đã kỹ càng chuẩn bị, qua ngày hôm nay, nàng có thể rất lâu mới về lại nơi này. Niệm Tư Huyền trong lòng không có cảm giác lưu luyến, vốn dĩ Trịnh gia cùng nàng vô can vô hệ. Chỉ là đêm qua, Niệm Tư Huyền mơ thấy Thuần Hi cưỡi phượng hoàng hạ xuống trước viện tử nàng, Thuần Hi không nói gì, nhìn nàng một lúc rồi rời đi. Niệm Tư Huyền trong lòng luôn mơ hồ một loại linh cảm, nguyên nhân bản thân hoán hồn nhập thể vào thân thể Thuần Hi, có lẽ vì Thuần Hi còn đại sự chưa thành, cho nên nàng phải giúp đỡ Thuần Hi thành toàn.
Niệm Tư Huyền mặc xong y phục thì dùng bữa sáng, nàng ăn không có cảm giác ngon miệng, vừa uống hết bát canh nóng bên ngoài hạ nhân đã báo rằng Lưu Nhậm Thi muốn gặp riêng. Niệm Tư Huyền gật đầu, cứ thế để nàng ta vào trong.
Lưu Nhậm Thi không đi một mình, bên cạnh nàng ta là một ma ma đang ôm lấy tiểu hài tử, phía sau còn có hài nữ trang điểm thanh thuần cúi mặt theo chân. Niệm Tư Huyền mỉm cười, để mẫu nữ nàng ta ngồi xuống mới chậm rãi đánh giá một lượt.
Lưu Nhậm Thi phục sức trang trọng, giống như một mệnh phụ phu nhân quan lại, cho dù nàng ta hiện tại cũng chỉ là quý thiếp. Niệm Tư Huyền ngẫm nghĩ, với tính cách khôn ngoan như Lưu Nhậm Thi, thì ngày nàng ta trở thành bình thê, chiếm đi địa vị của Kỷ thị thật không còn xa.
Lưu Nhậm Thi đẩy hài nữ về phía trước:
- Tham kiến Công chúa điện hạ đi!
Niệm Tư Huyền môi son hé cười, đồng tử lấp lánh như chứa nước dịu dàng:
- Đều là người trong nhà, không cần đa lễ! Tiểu Tô hiện tại càng lớn càng thêm xinh đẹp!
Lưu Nhậm Thi tay nắm khăn lụa phất phất mấy cái:
- Tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng tiểu Tô ngược lại rất nhanh nhẹn, còn khéo léo!
Niệm Tư Huyền ồ lên một tiếng, hướng mắt đến tiểu Tô, Lưu Nhậm Thi càng ra sức tân bốc hài nữ. Niệm Tư Huyền trong lòng năm phần minh bạch, Lưu Nhậm Thi hôm nay đến, chắc chắn và bởi vì đứa con gái này.
Lưu Nhậm Thi sau một hồi phiếm chuyện, đột ngột nàng ta nhìn quanh rồi trầm giọng xuống:
- Tiểu thư, lần này người tiến cung chăm sóc Du phi nương nương hoài thai là đại hỷ sự, không biết...không biết...nô tỳ có thể hưởng chút ân thừa nào hay không?
Niệm Tư Huyền khóe môi co rút, Lưu Nhậm Thi tuy là quý thiếp, nhưng chưa từng dùng danh xưng nô tì với bất kỳ ai. Hôm nay nàng ta hạ thấp thân phận như thế, tất nhiên yêu cầu cũng không đơn giản.
Niệm Tư Huyền đôi mắt híp lại, biểu tình lạnh nhạt:
- Di nương đây là muốn tiểu Tô cùng ta tiến cung?
Lưu Nhậm Thi đôi tay cứng nhắc siết chặt lấy khăn lụa, giọng nói run run:
- Tiểu thư cũng biết tiểu Tô từ khi sinh ra đã bạc phận, nô tỳ thì một lần lỡ dỡ, tiểu Tô cứ thế bị thân phận nô tỳ thấp kém mà kéo xuống, không thể ngẩng mặt với thiên hạ...
Lưu Nhậm Thi khóc lóc, Niệm Tư Huyền nghe đầu bắt đầu dâng lên cơn đau nhức, nàng xoa xoa thái dương:
- Trong cung hung hiểm...không ai nguyện ý...
Niệm Tư Huyền còn chưa nói hết đã thấy tiểu Tô quỳ thụp xuống sàn đá mùa đông lạnh băng:
- Tiểu thư tỉ tỉ...cầu xin tỉ tỉ thành toàn...muội cái gì cũng biết làm...càng không ngại loại công việc nào cả...
Lưu Nhậm Thi trông thấy Niệm Tư Huyền có chút động lòng, cũng theo hài nữ mà quỳ xuống:
- Nô tỳ trong phủ tuy rằng trông lên không bằng ai, nhưng ít nhiều chuyện đại phòng có thể lưu ý, tiểu thư tiến cung việc nhà mờ mịt, nô tỳ sẽ hết lòng hết sức vì tiểu thư!
Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, đây là một vụ trao đổi, nàng đưa tiểu Tô vào cung, Lưu Nhậm Thi sẽ trở thành người báo tin của nàng ở Trịnh gia. Niệm Tư Huyền suy tính một lượt, cuối cùng gật đầu chấp thuận.
Mùng tám tháng mười một, Niệm Tư Huyền rời phủ tiến cung, theo nàng ngoại trừ Châu Ẩn, Tố Đan còn có Tô Lan. Tô Lan không phải thân phận nô bộc, tên gọi còn thêm chút thanh nhã, tuy rằng chỉ là con riêng của Lưu Nhậm Thi, nhưng trong phủ được đối đãi không kém gì một tiểu thư, Niệm Tư Huyền vì thế giữ nguyên tên nàng ta. Tô Lan mới chỉ mười lăm tuổi, ngoại trừ sự xảo quyệt mà Lưu Nhậm Thi dốc công bồi dưỡng, tính cách vẫn còn ẩn chứa nét đơn thuần, ngây thơ.
Xa mã dừng trước cổng bên Sở Cung, Phúc công công - tổng quản Hy Hòa cung Du phi nương nương đã đợi sẵn từ lâu. Niệm Tư Huyền vừa ra khỏi xe ngựa, Phúc công công liền cho mấy tiểu thái giám giúp nàng vận chuyển đồ đạc, sau đó đến khách sảnh Hy Hòa cung yết kiến Du phi.
Niệm Tư Huyền nhìn quang cảnh Sở Cung mùa đông lạnh giá, vụn muối lất phất đậu trên mái ngói xanh xao cùng tường đỏ thẫm, trong lòng bất chợt thê lương không thốt nên lời. Hai bên đoạn đường đá, cung nữ thi thoảng lại cúi mặt khi thấy nàng đi qua. Châu Ẩn tay nắm cán ô gỗ, nét mặt bình thản, Tố Đan cùng Tô Lan chậm rãi bước chân dẫm lạo xạo trên nền tuyết trắng.
Niệm Tư Huyền được Du phi sắp xếp ngụ ở thiên điện Hy Hòa cung, đây vốn là một thiên điện vô danh vô chủ. Trước kia nơi này từng có một vị Thường tại, sau bạo bệnh qua đời, thiên điện vì thế từ đó bỏ hoang. Khi nàng đến nơi, phòng ốc tất cả đều đã được quét dọn sạch sẽ, xông hương liệu và làm ấm.
Niệm Tư Huyền loay hoay chuyển vào mất cả buổi sáng, nghe tiếng chuông đồng báo chính ngọ, nàng liền vội vàng đến thỉnh an Du phi. Niệm Tư Huyền đợi bên ngoài trà thính một lúc thì được vào trong.
Du phi đang nằm nghiêng trên tháp quý phi nghe cung nữ đọc một thoại bản, vừa trông thấy nàng đã vui vẻ:
- Ninh nhi ngồi đi, cùng bản cung nghe kể chuyện!
Tẩm phòng Du phi đúng như phong thái một sủng phi vô cùng xa hoa tráng lệ. Đến cả giấy dán tường được thay hằng năm cũng đều quét qua một lớp dầu hòa bụi vàng, giữa ngày tuyết rơi vẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Thoại bản đã qua một nửa, Du phi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, một vị ma ma đến buông rèm, ra hiệu Niệm Tư Huyền im lặng rời khỏi.
- Nô tỳ họ Phương ra mắt Công chúa!
Niệm Tư Huyền nghiêm cẩn:
- Phương ma ma!
Phương ma ma quy củ hành lễ, giọng nói đều đều:
- Nô tỳ coi sóc công việc trong Hy Hòa cung đã gần hai mươi năm, Công chúa có việc gì không rõ cứ tìm nô tỳ!
Niệm Tư Huyền mỉm cười gật đầu, lại nghe Phương ma ma tiếp tục:
- Hôm nay Công chúa cũng rảnh rỗi, chi bằng để nô tỳ giới thiệu sơ qua một lượt các vị chủ tử ở Sở Cung để người dễ dàng làm quen!
Niệm Tư Huyền trong lòng cảm thán, Du phi xem ra cũng thật tận tâm, không để một mình nàng khó khăn xoay sở khi mới tiến cung. Niệm Tư Huyền lấy ra một chuỗi ngọc trong tay áo:
- Phiền ma ma chỉ bảo! Đây không phải là vật quý giá gì, chỉ là ta đã đem đến Long Sơn Đại tự nhờ trụ trì ban phước! Ma ma cứ nhận!
Phương ma ma cẩn thận đỡ lấy chuỗi ngọc, đảo mắt nhìn xung quanh rồi tiết lộ:
- Công chúa vào đây, Hoàng hậu nương nương đã định người một chức nữ quan!
Niệm Tư Huyền mi tâm cau nhẹ:
- Nữ quan?
Nữ quan chuyên phụ trách một số lễ nghi và quản lý sự vụ cung cấm. Thượng Quan Hoàng hậu muốn nàng làm nữ quan, bề ngoài là trao quyền lực, thực chất chính là hạ thấp đi địa vị Công chúa của nàng. Vốn dĩ nàng chỉ là Công chúa được phong, lại vì Hoàng đế một lúc vui miệng mà hạ khẩu dụ. Lần này tiến cung trở thành nữ quan, khác nào tước vị Công chúa của nàng hữu danh vô thực.
Niệm Tư Huyền gương mặt bình thường biểu hiện, tự nhiên:
- Nữ quan cũng tốt!
Phương ma ma thấy nàng sắc mặt không đổi, khẽ nở một nụ cười hài lòng.