Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 73: Lai Giả Bất Thiện (hạ)




_______________________
Tháng ba, tuyết đã ngừng từ lâu, lớp bằng mỏng còn đọng lại ở những dòng sông cũng dần tan. Khí trời dìu dịu, sương khói giăng ngang thiên địa, trên tầng mây ảm đạm, thi thoảng mưa bụi từng cơn se sắt.
Niệm Tư Huyền từ tờ mờ sáng đã cùng Tố Đan đến Phật đường dâng trăm bản kinh cầu phúc mà Du phi nương nương chép. Du phi hiện tại bụng đã rất lớn, nàng ta cũng không còn kiêu ngạo vọng động nữa. Du phi tin tưởng bản thân sẽ sinh ra một hoàng tử, vì vậy tính cách cũng hòa ái đi nhiều. Mẫu bằng tử quý, Du phi đang cố tích phúc đức cho hài tử này.
Niệm Tư Huyền sau khi dâng hương ở Phật đường thì thong thả ngang qua hoa viên hồi cung. Cảnh sắc tháng ba tươi đẹp, những mầm non xanh mướt bao phủ từng nhành cây khô khốc qua đông tàn. Dưới tán đào đang ươm nụ, Niệm Tư Huyền chợt thấy một hài tử khoảng chừng chín mười tuổi đang nhặt nhạnh nụ hoa rụng rơi.
Niệm Tư Huyền lại gần, hài tử khoác y phục thêu kỳ lân, tuy rằng bề ngoài đã cũ nhưng cũng có thể nhìn ra được chất liệu vô cùng đắt đỏ. Niệm Tư Huyền cau mày, viên ngọc bội xanh thẫm treo trên thắt lưng đứa trẻ này đã chứng minh được thân phận, nàng nhẹ giọng:
- Thập tứ Hoàng tử! Cung nữ của người đâu?
Hạ Lan Bác Văn hốt hoảng buông mớ hoa rụng trên tay ra, hơi lùi lại:
- Nương nương...không phải...ngươi là...là ai?
Niệm Tư Huyền nhìn quanh, Hạ Lan Bác Văn lang thang ở hoa viên chỉ có một mình, quần áo trên người bị bôi bẩn, vẻ mặt lén lút như vậy thật không giống với một Hoàng tử. Nàng nắm lấy tay tiểu hài tử dẫn vào lương đình:
- Tố Đan, em đem một ít điểm tâm lại đây!
Hạ Lan Bác Văn nghe đến điểm tâm thì đôi mắt sáng lên, Niệm Tư Huyền tự mình giới thiệu:
- Ta là người của Hy Hòa cung, điện hạ sáng sớm không ngủ sao đã đến nơi này? Kẻ dưới còn không đem theo!
Hạ La Bác Văn lắc đầu, ấp úng:
- Bọn họ không chịu đi theo ta! Bọn họ nói ta không phải là một Hoàng tử!
Hòa phi bị tội mưu phản mà xử tử, tương lai của Hạ Lan Bác Văn coi như cũng không còn. Thiên Thụy Đế nương tình để đứa trẻ này được sống, nhưng thâm cung phủng cao đạp thấp, Hạ Lan Bác Văn có lẽ cũng đã bị đày đọa rất nhiều.
Điểm tâm được đem đến, Hạ Lan Bác Văn ngấu nghiến ăn hết miếng này đến miếng khác. Niệm Tư Huyền thở dài, nàng để Tố Đan gói phần còn lại cho đứa trẻ đem về. Bản thân sau đó liền vội vã hồi cung.
Du phi cũng đã dậy, nàng ta đang dùng bữa sáng, Thiên Thụy Đế lúc này cũng đang ở trong phòng. Thấy Niệm Tư Huyền đứng bên ngoài, Du phi vui vẻ vẫy tay nàng:
- Ninh nhi vào đây!
Niệm Tư Huyền quy củ hành lễ, khiêm nhường đứng cạnh Phương ma ma:
- Chất nữ lúc nãy đã dâng kinh hướng Phật, ngang qua hoa viên thấy mấy nhành đào ướm nụ tươi đẹp liền tự ý mang về!
Phương ma ma chọn một bình sứ xanh ngọc cắm nhành đào hoa phấn hồng, Thiên Thụy Đế nhìn qua một cái thì gật đầu hài lòng. Niệm Tư Huyền vừa định lui đi, lại nghe Du phi nương nương dường như vô tình mà nói:
- Mấy hôm trước thần thiếp trông thấy nhị hoàng tử ở Phật đường...
Thiên Thụy Đế sắc mặt không đổi, qua loa lau tay bằng khăn lụa:
- Nàng không cần phải nói giúp cho nó, vừa rồi nó cùng cung nữ kia còn khiến nàng kinh sợ!
Phương ma ma lén nhìn Du phi, gương mặt bà nhăn lại, Du phi nương nương hiểu ý, cũng không nhắc đến nữa. Thiên Thụy Đế tâm trạng không mấy tốt hạ lệnh ngự giá thượng triều.
Du phi sau khi tiễn chân Hoàng đế cũng chán nản ngồi bên tháp dài:
- Kiến Ân Hầu gần đây có gặp qua Hoàng thượng?
Phương ma ma lắc đầu:
- Nương nương không nên bận tâm Hầu gia nhiều, người đang có thai, đứa bé vẫn là quan trọng nhất!
Du phi vuốt ve lọn tóc trên tay, dung mạo mỹ nhân ủ dột, Niệm Tư Huyền không rõ vì sao Du phi lại đối với Hạ Lan Tường quan tâm như vậy, nhưng nàng không tiện mở miệng. Bên ngoài, cung nữ dâng lên thuốc dưỡng thai, Phương ma ma đón lấy từng muỗng hầu Du phi.
Niệm Tư Huyền chọn món mứt ngọt ngào đường đưa đến:
- Nương nương cẩn thận kẻo đắng!
Du phi phất phất tay cho mùi thuốc nhạt bớt, nàng vừa đưa miếng mứt vào miệng thì cơn đau từ bụng dưới quặn lên. Du phi đột ngột ôm bụng ngã nhào, Hy Hòa điện phút chốc hỗn loạn. Niệm Tư Huyền gấp gáp phân phó người truyền thái y, nàng cùng Phương ma ma đỡ Du phi lên giường thấp.
Niệm Tư Huyền vào cung đã lâu, Du phi hoài thai quý tử, Thiên Thụy Đế vô vàn cẩn thận, cuối cùng vẫn không thể đề phòng toàn bộ. Du phi nằm trên giường, ngay trước cửa phòng người của Thái y viện đang sắc thuốc. Du phi vẫn đau đớn, dung hoa thất sắc bám lấy cánh tay Phương ma ma.
Niệm Tư Huyền không nghĩ thời điểm này Hạ Lan Tường lại xuất hiện, hắn hoa phục đượm hương đứng giữa tẩm phòng. Hoàng tử tự ý vào cung phi tần chính là phạm cung quy, nhưng mà Hạ Lan Tường vốn dĩ không coi cung quy ra gì.
Hạ Lan Tường siết lấy cổ áo viên thái y:
- Nương nương làm sao?
Thái y khúm núm chấp tay:
- Hầu gia bình tĩnh, hầu gia bình tĩnh, nương nương là bị trúng độc!
Niệm Tư Huyền thất kinh:
- Trúng độc?
Hạ Lan Tường buông viên thái y ra, gằn giọng:
- Nói!
- Nương nương buổi sáng dùng thức ăn có chứa phải bạch hoa xà!
Niệm Tư Huyền nghĩ lại bàn thức ăn, đây là từ ngự thiện phòng chuẩn bị riêng cho Hoàng đế, hạ độc thủ vào ngự thiện, lá gan của hung thủ cũng thật không nhỏ. Niệm Tư Huyền nhìn Du phi sau khi dùng thuốc đang yên ổn nằm trong chăn, lo lắng giảm đi nhiều:
- Nương nương cùng hài tử vẫn ổn cả chứ?
Thái y lau mồ hôi trên trán:
- Lượng bạch hoa xà không nhiều cho nên mẫu tử đều bình yên vô sự!
Niệm Tư Huyền thở phào nhẹ nhõm, ở chính điện đã có Phương ma ma lo liệu, nàng sau khi giúp đỡ sắp xếp mấy việc lặt vặt thì cũng về thiên điện. Niệm Tư Huyền lấy khăn lụa chấm mồ hôi trên vầng trán trơn bóng, gió xuân mát mẻ lùa vào xiêm y.
Trước cổng lớn, Tố Đan còn đang giúp nàng cởi áo choàng thì ngạc nhiên lên tiếng:
- Tiểu thư! Bên kia có phải thập tứ Hoàng tử không?
Niệm Tư Huyền chau mày, lại nghĩ đứa trẻ này bị hạ nhân tệ bạc đối xử, có thể còn chưa ăn no nên để tì nữ đưa vào trong. Cũng sắp qua giờ ngọ, Tô Lan cùng Tố Đan bày biện một bàn ăn trưa.
Niệm Tư Huyền phân phó chuẩn bị nước ấm, nàng cẩn thận dùng khăn mềm lau qua mặt mũi tiểu hài tử:
- Điện hạ có đem theo y phục không? Ta cho người giúp điện hạ đổi?
Hạ Lan Bác Văn lắc đầu, ánh mắt hướng về bàn ăn, Niệm Tư Huyền mỉm cười, vừa giúp chọn những món dễ tiêu, lại gỡ cả xương cá:
- Điện hạ nếu bữa trưa không phiền có thể mỗi ngày đều đến đây dùng cơm!
Ánh mắt Hạ Lan Bác Văn sáng lên, hấp tấp:
- Thật sao?
Niệm Tư Huyền âu yếm cười:
- Là thật!
Hạ Lan Bác Văn cắm cúi ăn hết món này đến món khác, lại sợ sệt thì thầm:
- Ta đợi tỉ tỉ rất lâu rồi, khi tỉ tỉ từ hoa viên về đây ta đã đi theo!
Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên cảm giác tội nghiệp, Hạ Lan Bác Văn lấy một chiếc đùi gà ngoàm ngoạp gặm. Niệm Tư Huyền không đành lòng, đưa đến ly trà:
- Điện hạ cẩn thận kẻo nghẹn!
Hạ Lan Bác Văn uống hết ly trà thì cười khì khì:
- Thức ăn cung tỉ tỉ thật ngon! Buổi sáng ta còn nhìn thấy tứ hoàng huynh, huynh ấy cũng muốn ăn cơm ở đây sao?
Niệm Tư Huyền nghe lồng ngực thắt lại, hai tì nữ còn đang đứng bên ngoài bình phong, Niệm Tư Huyền thì thào:
- Điện hạ trông thấy Đức Vương?
Hạ Lan Bác Văn gật đầu khẳng định:
- Tứ Hoàng huynh đi đường còn trò chuyện cung nữ hầu hạ phụ hoàng!
Niệm Tư Huyền cắn môi, Hạ Lan Tu Kiệt xuất hiện ở Hy Hòa cung không thể chỉ là ngẫu nhiên được. Nàng lại nghĩ đến thức ăn sáng hôm nay, Hạ Lan Tu Kiệt trong lúc đụng phải ngự nữ mới có thể ra tay. Hạ Lan Tu Kiệt vốn dĩ đã là nhất phẩm thân Vương, thêm một ấu tử ra đời thực chất cũng không ảnh hưởng đến địa vị hắn. Hạ Lan Tu Kiệt vì sao phải mạo hiểm như vậy.
Ngự Thư phòng.
Thiên Thụy Đế trải giấy tuyên thành trắng xóa lên bàn, cẩn thận đặt bút luyện chữ. Hạ Lan Tu Kiệt đứng bên cạnh chuyên tâm mài mực, hương thơm từ cỗ mực quý lan tràn khắp gian phòng.
Hạ Lan Tu Kiệt khẽ giọng:
- Nghe tin Du phi nương nương gặp chuyện...nhị hoàng huynh quả thật tâm thần không yên vội vã đến Hy Hòa cung!
Thiên Thụy Đế ngừng bút, một giọt mực loang lổ trên trang giấy hoàn mỹ:
- Bề ngoài Hạ Lan Tường chỉ là một tên hoàn khố, không tin được hắn lại dám khi quân phạm thượng làm ra việc đại nghịch bất đạo này! Xem ra đứa trẻ trong bụng Du phi...
Hạ Lan Tu Kiệt nhanh nhẹn đổi trang giấy mới, Thiên Thụy Đế lại tiếp tục viết, nhàn nhạt giọng điệu:
- Tin tức Nam Cương thế nào rồi?
Hạ Lan Tu Kiệt mi gian cau chặt, hắn nhìn tay áo bản thân vốn sạch sẽ đã lấm lem một chút mực đen:
- Mật báo gởi về thông báo rằng Lăng Vương mất tích...nhưng mà...nhi thần không xác minh được!
Thiên Thụy Đế nhìn thẳng Hạ Lan Tu Kiệt, sau một hồi đánh giá mới nói:
- Vốn dĩ mọi loại mật vụ đều do lão Cửu làm, con hôm nay có thể đứng ở đây cũng bởi Trường Khanh hắn phạm sai lầm!
Hạ Lan Tu Kiệt chấp tay:
- Nhi thần minh bạch, sẽ không bao giờ như cửu hoàng đệ...tự ý quyết định!
Hạ Lan Lăng Quân ra tay cứu Niệm gia một nhà, thao túng Nam Cương thổ phỉ, bao che Hạ Lan Tường. Tất cả những việc này Thiên Thụy Đế đều biết rõ, vì thế Hạ Lan Tu Kiệt hắn mới có cơ hội trở nên thân cận cùng phụ hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.