Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 77: Lộng Giả Thành Chân (thượng)




Mẫu đơn hoa viên đã sắp tàn, Niệm Tư Huyền thu nhặt những cánh hoa rơi rụng muốn làm một ít hương liệu. Cảnh sắc Sở Cung năm nay vì sự vụ sơn hà xã tắc mà không còn tươi đẹp, không người thưởng thức.
Niệm Tư Huyền như cánh nhạn bị giam giữa bốn bức tường đỏ hoàng cung, nàng không thể ra ngoài, không rõ tình hình, nhưng mỗi ngày đều nghe phải rất nhiều tin tức không tốt. Giang Châu vừa chấm dứt lũ quét thì sinh dịch bệnh, mà Hạ Lan Lăng Quân gần nửa năm qua vẫn không một chút tin tức báo về.
Niệm Tư Huyền đơn bạc ngồi giữa tẩm phòng, y phục tiểu hài tử nàng cũng đã thêu xong, tất cả đều được đem đến chính điện dâng lên Du phi. Nàng hiện tại rất rảnh rỗi, càng rảnh rỗi lại càng nhiều suy nghĩ bất an.
Mười lăm, Châu Ẩn theo thông lệ tiến cung đến gặp Niệm Tư Huyền báo lại tình hình mẫu thân nàng. Lần này Châu Ẩn không đi một mình, bên cạnh là nữ nhi của Đào ma ma tên gọi Phạm Tú Hương.
Châu Ẩn trình đơn thuốc đại phu kê lên Niệm Tư Huyền, lại vui vẻ nói:
- Phu nhân hiện tại cũng đã khỏe hơn, mỗi ngày ăn thêm được nửa bát cháo!
Niệm Tư Huyền gật đầu, nàng để Tố Đan đến dược phòng lấy thuốc, tò mò hỏi về tình hình bên ngoài kinh thành. Châu Ẩn đôi mắt ánh lên chút chán nản:
- Nạn dân từ biên ải đổ về nhiều không kể hết, cổng thành cũng đã đóng kín mấy ngày...nô tì nghe nói Giang Châu người chết vô số...không tìm nổi thi thể!
Lồng ngực Niệm Tư Huyền thình thịch đập, Châu Ẩn dường như cũng đoán được, liền giả lả cười, cố gắng an ủi:
- Tiểu thư mỗi ngày đều giúp điện hạ cầu phúc, điện hạ chắc chắn sẽ an toàn hồi kinh!
Trời đã trưa, Niệm Tư Huyền cho người bày thiện, bên dược phòng còn chưa đưa thuốc đến, Niệm Tư Huyền không mấy vội vã, phân phó:
- Phạm cô nương hiếm khi được vào cung, Châu Ẩn em đưa đi dạo hoa viên một vòng, nhớ tránh đụng phải mấy vị chủ tử!
Châu Ẩn mỉm cười vui vẻ gật đầu, qua giờ ngọ, Niệm Tư Huyền muốn nghỉ ngơi nên để các nàng lui đi.
Phạm Tú Hương nằm ở gian phòng của Châu Ẩn, nàng không ngủ được, nắng trưa hanh hao chiếu qua khe cửa hẹp. Châu Ẩn trên giường hơi thở đều đặn. Phạm Tú Hương rón rén xỏ hài rồi lén lút ra ngoài.
Mẫu đơn trong vườn lả tả rơi rụng, Phạm Tú Hương ôm lấy làn tre, chọn những đóa còn tươi tắn nhất để hái. Hương thơm hoa lá ướp vào tà áo nàng dễ chịu.
- Ai ở kia!
Giọng nói nam tử trầm thấp bỗng nhiên vang lên. Phạm Tú Hương sợ hãi đứng dậy, nàng cúi mặt không dám nhìn triều phục vàng nhạt tiến đến mỗi lúc một gần hơn.
Hạ Lan Yến Minh biểu tình không mấy tốt, buổi sáng Thái tử phi vì chuyện hắn để thông phòng hầu hạ đèn sách nên làm loạn. Vừa rồi trong lúc thiết triều Thiên Thụy Đế còn khen ngợi Đức Vương mà phê bình hắn.
Triệt công công thấy chủ nhân bực nhọc, ông nheo nheo mắt nhìn, không thể nhận ra nữ tử trước mặt là người của cung nào, đành lớn giọng:
- Ngươi dám làm phiền điện hạ! Muốn chết?
Phạm Tú Hương gương mặt đỏ hồng, nàng cúi đầu thi lễ vội vàng hành lễ lui đi, nào ngờ lại nghe được:
- Đưa đến Đông Cung!
Phạm Tú Hương mơ mơ hồ hồ bị đem về Đông Cung. Triệt công công hiểu ý chủ nhân, một mạch đưa Phạm Tú Hương vào tẩm phòng, lại để cung nữ hầu hạ tắm rửa.
Phạm Tú Hương một mình ngồi trong gian phòng xa lạ, trước mặt nàng huân hương thoang thoảng an thần, nệm gấm trên giường xanh thẫm thêu họa tiết kỳ lân, màn trướng đều bằng ngọc, bốn góc phòng băng bồn tỏa ra hơi mát dễ chịu. Phạm Tú Hương hít một hơi sâu, nhìn ra cửa lớn đã thấy nam tử xa lạ tiến vào, nàng mấp máy môi nhưng không dám mở miệng.
Hạ Lan Yến Minh thong thả lại gần, phất tay muốn nàng giúp hắn thay y phục. Phạm Tú Hương ngược lại cái gì cũng không biết, chỉ đứng một bên tròn mắt nhìn.
Hạ Lan Yến Minh vứt triều bào lên bàn, nhàn nhạt:
- Nàng biết bản điện hạ không?
Phạm Tú Hương lắc đầu, đôi tay đan vào nhau bối rối siết chặt. Hạ Lan Yến Minh cho rằng nàng xấu hổ, cũng không nói thêm gì trực tiếp ôm lên giường, nhếch môi cười:
- Vậy thì hôm nay nàng phải nhớ rõ thân thể ta!
Chập chiều, dương quang nhạt nhòa nơi chân trời đỏ thẫm.
Châu Ẩn sắp đến thời điểm rời cung. Niệm Tư Huyền tự mình tiễn đến cổng lớn Hy Hòa cung vẫn chưa thấy Phạm Tú Hương đâu, Châu Ẩn đã muốn phát giận. Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên lo lắng, trong cung bước bước trùng trùng khó khăn, chỉ sợ Phạm Tú Hương đắc tội phải quý nhân nào.
Châu Ẩn phiền chán dẫm dẫm gót hài:
- Biết thế muội đã không đưa nàng ta cùng theo!
Niệm Tư Huyền mỉm cười trấn an, từ xa xa bóng áo Phạm Tú Hương đã xuất hiện. Phạm Tú Hương qua quýt xin lỗi, lại mau chóng kéo tay Châu Ẩn rời đi. Niệm Tư Huyền cũng không thấy gì khác lạ, nàng cho rằng Phạm Tú Hương tuổi còn nhỏ nên ham chơi.
Niệm Tư Huyền vừa hồi viện thì trời ầm ầm nổi lên giông tố, cơn mưa không báo trước trút nước trắng xóa thiên địa. Bóng đêm đến nhanh, đèn lồng đỏ treo cao nơi hành lang cấm cung lay động giữa gió lớn.
Niệm Tư Huyền pha thêm trà nóng, nàng tựa đầu vào cánh tay, gương mặt đẫm sầu thương:
- Kỷ gia tướng oai phong là thế sau một đêm cổng đổ thành hoang...
Tố Đan thở dài, mắt dõi theo làn mưa:
- Ly Tể tướng cùng Kỷ Tướng quân vốn đã không hòa hợp...lần này Ly Tể tướng nhận công vụ điều tra Kỷ Tướng quân...sợ rằng lành ít dữ nhiều!
Niệm Tư Huyền cắn môi làn môi đỏ, Kỷ gia toàn bộ tài sản đều đã sung quốc khố, như vậy Kỷ Tướng quân thật sự đã bị kết án. Niệm Tư Huyền lại nghĩ, tham nhũng đê điều gây nên tai họa lũ quét Giang Châu, sợ rằng sẽ chịu tử tội. Niệm Tư Huyền trong lòng đau xót dâng lên, vốn dĩ chỉ mới nhận thân cách đây ít ngày, lại chính là tử biệt.
Tô Lan bên ngoài gõ gõ cửa, nhà bếp đã đưa thức ăn đến, nàng cùng mấy cung nữ hạ đẳng cẩn thận sắp xếp bàn ăn.
Đợi tất cả đều đã lui xuống, Tô Lan mới thì thầm:
- Di nương muội sáng nay có gửi tin báo, đại phu nhân bệnh tình đã rất nặng, đại phu nói không thể cứu chữa!
Niệm Tư Huyền chấn kinh, đồng tử nàng mở to, sâu thẳm:
- Nhanh như vậy ư?
Tô Lan gật đầu không đáp, khóe miệng treo nụ cười vui mừng. Niệm Tư Huyền trông thấy biểu tình này cũng không thắc mắc nữa, Kỷ gia gặp họa, Chiêu Quốc công có lẽ vì sợ bị liên lụy mà để Lưu Nhậm Thi ra tay với Kỷ thị. Chỉ là một nữ tử không mấy quan trọng, Chiêu Quốc công vốn có thể hưu thư một lá trả về nhà mẹ, nàng không nghĩ ông lại tuyệt tình đến độ muốn lấy mạng Kỷ thị.
Niệm Tư Huyền tuy rằng không hề thương tiếc cho Kỷ thị, dẫu sao Kỷ thị cùng nguyên chủ thân thể này - Thuần Hi, có thâm thù đại hải. Nàng giúp Thuần Hi trả thù chính là việc phải làm, đưa mẫu nữ Lưu Nhậm Thi vào phủ vốn là chủ ý của nàng. Nhưng nghĩ đến một người đang sờ sờ sống đột ngột mất mạng, Niệm Tư Huyền thật sự thấy rất khó thở.
Trịnh Mẫn Doanh từng hành hạ mẫu tử nàng, khiến hài tử nàng rơi mất, vậy mà Niệm Tư Huyền ít nhiều khó khăn để đẩy nàng ta đến chỗ chết, huống hồ là Kỷ thị. Nhưng ông trời có mắt, nhân quả nhãn tiền, nàng không chính mình ra tay cũng sẽ có người khác trừng trị thích đáng.
Lưu Nhậm Thi năng suất làm việc không thể khinh thường, qua ba ngày, từ Chiêu Quốc công phủ đã phát tang Kỷ thị. Niệm Tư Huyền vì thế liền phải hồi phủ chịu tang.
Nàng rời cung bằng xe ngựa, đi từ tờ mờ sáng, khi nàng đến phủ, mặt trời cũng chỉ vừa lên, những tia nắng trong trẻo đầu tiên rọi qua sân phủ phủ kín giấy tiền vàng bạc. Kỷ thị chết, tang chế vẫn theo thân phận chính thê mà tổ chức, vô cùng trang trọng. Niệm Tư Huyền đổi qua tang y vải thô trắng xóa, trên tóc qua loa vấn một cây trâm ngà voi.
Kỷ thị mất đi, ngoại trừ hài tử bà là Trịnh Lục Thanh, không một ai vì bà mà khóc tang.
Buổi trưa, Niệm Tư Huyền cùng một nhà nữ quyến đang dùng cơm thì Trịnh Mẫn Doanh lúc này mới đến.
Trịnh Mẫn Doanh xông thẳng vào phòng ăn, đối chỉ Lưu Nhậm Thi:
- Mẫu thân ta thương tâm mất đi, tiện nhân ngươi còn không cho người đến Vương phủ báo tin?
Niệm Tư Huyền liếc nhìn Lưu Nhậm Thi, nghĩa tử là nghĩa tận, Lưu Nhậm Thi làm việc cũng thật quá thâm độc. Nhưng Lưu Nhậm Thi ngược lại không chút lo lắng, đều đều chất giọng:
- Trắc phi không thường xuyên hồi phủ, hiện tại trắc phi vẫn nên gọi ta một tiếng phu nhân!
Trịnh Mẫn Doanh trợn mắt, khinh thị:
- Ngươi có tư cách đó sao?
Một tì nữ vội hành lễ đứng ra:
- Thưa Trắc phi, phu nhân vừa được lão gia nâng lên thành bình thê! Trắc phi cẩn trọng lời nói!
Trịnh Mẫn Doanh dường như không tin được vào tai mình, nàng ta hất đổ bàn ăn, mặc kệ ngoại trừ Lưu Nhậm Thi còn có cả Đỗ lão phu nhân, nhị phòng, tam phòng ở đó.
- Tiện nhân, chính ngươi hãm hại mẫu thân ta!
Trịnh Mẫn Doanh lao vào Lưu Nhậm Thi cấu xé, Lưu Nhậm Thi gấp gáp trốn sau lưng tì nữ.
Niệm Tư Huyền bình thản đứng qua một bên.
Trong phòng hỗn loạn thành một đoàn, Chiêu Quốc công nghe hạ nhân bẩm báo lại cũng vừa đến kịp, nhìn Lưu Nhậm Thi áo tang rách nát, gò má bị thương một đường rướm máu, đối diện nàng ta Trịnh Mẫn Doanh vẫn không ngừng đánh đấm, thì nộ khí lập tức nổi lên.
Chiêu Quốc công hầm hầm:
- Người đâu mau kéo Trắc phi ra!
Trịnh Mẫn Doanh bị hai bà tử làm việc nặng thô lỗ lôi đến trước mặt Chiêu Quốc công.
Trịnh Mẫn Doanh uất ức bật khóc:
- Phụ thân làm chủ nữ nhi...
Chiêu Quốc công ngược lại ôm lấy Lưu Nhậm Thi vào lòng an ủi, lạnh lùng phân phó:
- Chuẩn bị xe ngựa đưa Trắc phi hồi phủ!
Trịnh Mẫn Doanh hoảng hốt:
- Phụ thân...nữ nhi còn chưa chịu tang mẫu thân!
Chiêu Quốc công một đao chặt đứt thân tình:
- Trắc phi nơi này làm loạn không biết trên dưới không phân phải trái, Trịnh gia không đủ mặt mũi tiếp đón Trắc phi. Mời Trắc phi về cho!
Trịnh Mẫn Doanh sững người, nàng ta trân trối đứng đó, dường như người trước mặt không phải là phụ thân mình. Phụ thân đã yêu thương chiều chuộng nàng ta hai mươi năm, hiện tại chỉ vì một nữ nhân liền thay đổi.
Trịnh Mẫn Doanh nghiến răng:
- Lưu thị...ngươi...dám...tiện nhân...
Chiêu Quốc công không để Trịnh Mẫn Doanh nói hết câu, liền cho người lôi nàng ta ra khỏi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.