Chiêu Quốc công phủ đang có tang sự, Niệm Tư Huyền vì thế cũng không được ra ngoài, không được tiến cung, ngoại trừ ngày hai lần cùng nữ quyến Trịnh gia thực hiện cúng lễ, nàng chính là ngồi yên ở trong phòng. Kỷ thị thêm mấy ngày nữa thì hạ táng, phủ đệ ngoài vắng lặng cũng chỉ là vắng lặng.
Niệm Tư Huyền cõi lòng trông ngóng phương xa, Lăng Vương tuy đã dẫn quân tuần hành Nam Cương được nửa năm, nhưng một chút tin tức cũng không gửi về. Kinh thành nổi lên đủ loại đồn đại, có kẻ cho rằng Lăng Vương trong lũ quét mất mạng, lại có người tin chắc Lăng Vương đã bị thổ phỉ lấy đầu.
Niệm Tư Huyền ở Trịnh gia, ngày ngày nghe đám hạ nhân bát quái đến phiền não. Niệm Tư Huyền nhẩm tính chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn Lăng Vương hồi kinh kết thúc Đông tuần. Nếu như hắn thật sự không quay về...Niệm Tư Huyền không dám nghĩ tiếp, răng ngọc cắn lấy môi đỏ, nàng nhìn lên bàn giấy, kinh phật đêm đêm nàng vẫn đều đặn chép chỉ mong hắn có thể vô sự bình an.
Dịch bệnh lây lan nhanh theo chân những nạn dân từ phương Nam, trong kinh thành đã có một vài người bị ốm. Niệm Tư Huyền tranh thủ ngày tháng rảnh rỗi chuyên tâm nghiên cứu y thư cổ, nàng cơ bản cũng biết chút y thuật tự bảo vệ mình. Thời điểm còn là một tiểu thư Niệm phủ, Niệm Tư Huyền có được phụ thân mời cả sư phụ về dạy dỗ.
Hôm nay là mùng tám, đúng hẹn nàng gặp Châu Ẩn. Mỗi lần Châu Ẩn đến, đều kể qua một chút chuyện vụn vặt bên ngoài, lần này cũng như vậy.
Châu Ẩn dâng lên đơn thuốc mới, nhận thêm bạc chi tiêu, nàng lại nói:
- Lưu đại phu hiện tại đã ở luôn trong viện tử thuận tiện cho việc chẩn trị phu nhân. Bên ngoài cửa thi thoảng có thân nhân bị dịch bệnh cầu xin Lưu đại phu cứu người!
Niệm Tư Huyền lặng lẽ thở dài, nàng hướng mắt trông ra bầu trời u uất:
- Chúng ta làm sao có thể quản nhiều như vậy khi mà triều đình còn chưa đưa ra đối sách. Hiện tại bên ngoài nguy hiểm, em cùng Đào ma ma tốt nhất cứ ở yên trong viện! Ta sẽ cho hạ nhân vận chuyển thực phẩm đến sau!
Châu Ẩn trò chuyện thêm một khắc thì ra về, Niệm Tư Huyền tiễn nàng một đoạn dài. Ngang qua hoa viên cổng sau, Niệm Tư Huyền trông thấy Trịnh Thần. Nàng thoáng ngạc nhiên, Trịnh Thần nửa năm nay hiếm khi ở phủ, tang lễ Kỷ thị hắn cũng không có mặt.
Trịnh Thần đang trò chuyện cùng mẫu thân, vô tình bắt gặp ánh mắt Niệm Tư Huyền, hắn ra hiệu nàng dừng lại. Niệm Tư Huyền không tránh né, thong thả đợi Trịnh Thần tại lương đình. Tuy giữa hạ nhưng tiết trời không mấy tươi sáng, mây đen vần vũ thiên địa. Niệm Tư Huyền áp mắt lên tách trà nóng tìm kiếm thanh tỉnh.
Trịnh Thần thanh y thêu bạch vân, nho nhã khác thường, hắn ngồi cạnh nàng thưởng thức hương trà ấm áp thơm dịu. Mưa hạ bắt đầu giăng giăng trên hoa viên xanh mướt màu lá.
Trịnh Thần nói chuyện phương xa:
- Hoàng thượng tin rằng Lăng Vương điện hạ đã bị người Nam Chu Quốc ám sát, vì thế vừa điều động binh lực đến Nam Cương tham chiến!
Niệm Tư Huyền hàng mày dài khẽ cau lại, đồng tử linh lung dường như mất đi ánh sáng, nàng phiền muộn thở dài:
- Ta là phận nữ nhi thân chỉ như bồ liễu, nào có thể hiểu được những việc quốc gia đại sự, mở rộng bờ cõi...ta chỉ biết chiến tranh khiến sinh linh đồ thán trăm họ lầm than...cũng chỉ biết đau lòng cho người nơi ấy!
Trịnh Thần khẽ cười, hắn hạ giọng, lại nhìn xung quanh:
- Lăng Vương điện hạ cũng nghĩ giống như đại muội, cũng không muốn chiến tranh xảy ra...vả lại Lăng Vương điện hạ tạm thời an toàn...còn đang hồi kinh!
Niệm Tư Huyền không giấu nổi kinh hỷ nơi đáy mắt, Trịnh Thần lại tiếp tục:
- Chỉ là không may, điện hạ đã nhiễm phải dịch bệnh, đường xa đi lại bất tiện, thời gian hành trình có thể kéo dài thêm!
Hạ Lan Lăng Quân vẫn an toàn, còn là trên đường trở về, quả tim Niệm Tư Huyền đang treo lơ lửng cũng đã hạ xuống. Nàng đăm đăm nhìn ra một nhành cây non đã ướm nụ, thì thầm:
- Điện hạ đi từ hướng nào?
Trịnh Thần mi gian nhăn lại, hắn không rõ ý đồ của nàng, nhưng nghĩ nàng có lẽ cũng chỉ tò mò mong mỏi, hắn thành thật đáp lời:
- Là đi đường núi, băng qua Bộ trấn!
Niệm Tư Huyền âm thầm ghi nhớ lại cảm tạ Trịnh Thần rồi gấp gáp hồi viện.
Hạ Lan Lăng Quân đang bị ốm, còn dùng xe ngựa đường tắt mà đi, nàng nhẩm tính thời gian, xác định được hai ngày nữa hắn sẽ đến Bộ trấn. Niệm Tư Huyền phân phó Tố Đan chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết, quyết định tự mình đợi hắn ở Bộ trấn.
Tố Đan ngược lại không muốn để nàng hành động:
- Bộ trấn tuy gần, nhưng tiểu thư một mình đi đến đó không phải là cách hay!
Niệm Tư Huyền chọn vài bộ y phục, một số bản thảo thư tịch, nàng gói gọn trong tay nải, mặc kệ lời khuyên của tì nữ:
- Điện hạ đang bị dịch bệnh, hạ nhân xung quanh chắc chắn không thể tận tâm chăm sóc, ta nhất định phải đi!
Tố Đan vùng vằng:
- Tiểu thư liều lĩnh như vậy, còn không định mang theo em?
Niệm Tư Huyền vuốt mũi Tố Đan, cười một tiếng:
- Ngốc nghếch! Em đi cùng ta viện tử này coi như bỏ trống sẽ nhanh chóng bị phát hiện! Huống hồ dịch bệnh có khả năng lây lan, ta không muốn em phải mạo hiểm!
Niệm Tư Huyền không dây dưa lâu, chập chiều, nàng lẻn ra cổng sau, thuê một chiếc xe ngựa thẳng tiến Bộ trấn. Xe ngựa gập ghềnh chạy suốt ngày đêm, Niệm Tư Huyền thi thoảng nhìn qua ô cửa phủ bụi đường, cảnh vật xa lạ, nhà cửa mỗi lúc càng thêm vắng vẻ.
Bộ trấn hiu quạnh, ngoại trừ đường chính có nhiều cửa hàng thủ công, còn lại cũng không mấy đông đúc. Niệm Tư Huyền mang mạng che mặt, nàng đến từng khách điếm một tìm kiếm tung tích Hạ Lan Lăng Quân. Dẫu sao hắn cũng mang thân phận tôn quý, dù có âm thầm hồi kinh cũng sẽ không đến mức sơ sài.
Niệm Tư Huyền đến được khách điếm thứ ba, đã thấy cỗ xe ngựa với gia huy Lăng Vương phủ quen thuộc. Nàng thở phào nhẹ nhõm, tiến vào trong thuê một gian phòng. Niệm Tư Huyền loanh quanh nơi hành lang giữa các phòng nửa ngày, may mắn bắt gặp một cung nữ Lăng Vương phủ. Nàng ta tên là Tú Trúc, trước kia khi Niệm Tư Huyền còn là Lăng Vương phi, Tú Trúc này chuyên quản việc giấy bút văn phòng tứ bảo cho Hạ Lan Lăng Quân. Về sau khi Trịnh Mẫn Doanh vào cửa, Tú Trúc bị đưa đến thôn trang.
Niệm Tư Huyền khẽ giọng:
- Tú Trúc cô nương!
Tú Trúc quay đầu nhìn quanh quẩn, biểu tình hốt hoảng:
- Thuần Hi Công chúa! Công chúa...sao người lại ở đây!
Niệm Tư Huyền kéo lấy Tú Trúc vào phòng riêng, đóng kín cửa:
- Lăng Vương điện hạ đâu?
Tú Trúc lắc đầu:
- Nô tì không biết!
Niệm Tư Huyền nghiêm mặt:
- Tú Trúc cô nương, đây là Trịnh nhị thiếu tự mình nói cho ta biết, ta cũng là vì việc gấp mới tìm đến tận nơi này!
Tú Trúc ánh mắt lộ rõ vẻ âu lo, nàng ta ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Công chúa đợi nô tì bẩm báo với điện hạ một tiếng!
Niệm Tư Huyền không làm khó Tú Trúc, nàng để Tú Trúc đi, lại thong thả đổi y phục chỉnh trang dung mạo. Nếu quả thật là Hạ Lan Lăng Quân, hắn sẽ không trốn tránh nàng.
Chập tối, Tú Trúc tay nâng đèn lồng đứng trước cửa phòng Niệm Tư Huyền khẽ gọi, Niệm Tư Huyền cứ thế theo nàng ta đến gian phòng thượng hạng nằm ở cuối hành lang. Lồng ngực Niệm Tư Huyền rung lên, Hạ Lan Lăng Quân có lẽ đang đợi nàng nơi đó.