Giữa hạ, nắng hanh hao. Khí nóng oi bức ghê người bị những cơn gió bỏng rát cuốn theo phủ khắp kinh sư.
Niệm Tư Huyền đêm qua vừa tìm ra phương thuốc chữa dịch bệnh mới, hạn chế được nhiều tính nóng. Cả đêm nàng không ngủ được, trời vừa sáng đã chuẩn bị xe ngựa đến Lăng Vương phủ.
Niệm Tư Huyền được Chu quản gia đón tiếp cẩn thận, đối với người này nàng không có mấy phần thiện cảm. Chu quản gia từng liên kết cùng Trịnh Mẫn Doanh mà ra tay hãm hại nàng, sau lưng gã có lẽ chính là Thượng Quan Hoàng hậu. Vì thế khi Tạ Phong giả trang Hạ Lan Lăng Quân hồi phủ, Niệm Tư Huyền cũng không để Chu quản gia lại gần.
Nàng thong thả đến tẩm phòng Hạ Lan Lăng Quân, Tú Trúc như thường lệ đang dâng lên bữa sáng. Chỉ là ngoại trừ nàng ta còn có Trịnh Mẫn Doanh. Trông thấy biểu tình lạnh nhạt của nàng, Tú Trúc đứng một bên lên tiếng giải thích:
- Công chúa có điều không biết, mấy ngày nay Trắc phi luôn túc trực bên cạnh điện hạ! Đến đêm khuya cũng không rời!
Niệm Tư Huyền gật đầu, Trịnh Mẫn Doanh dù sao cũng là thiếp thất danh chính ngôn thuận của Lăng Vương. Nàng ta chăm sóc trượng phu là việc làm thiên kinh địa nghĩa, không gì không đúng.
Tuy vậy Niệm Tư Huyền vẫn có chút khinh thị trong lòng, ra mặt giễu cợt:
- Vương phi vẫn chưa hồi phủ?
Tú Trúc dạ một tiếng, Niệm Tư Huyền lại tiếp:
- Vương phi đi rời đi ghế chủ vị còn chưa kịp lạnh đã có kẻ muốn bò lên!
Trịnh Mẫn Doanh gương mặt đỏ lựng, nhưng ngược lại với Niệm Tư Huyền suy nghĩ, nàng ta không hề phản kháng, cứ thế im lặng ra bên ngoài pha trà. Niệm Tư Huyền trong lòng ngạc nhiên, thu liễm tính tình như vậy thật không giống với Trịnh Mẫn Doanh mà nàng từng biết.
Tú Trúc nhìn vào rèm sa, nhỏ giọng:
- Điện hạ sức khỏe ngày càng không tốt, mấy hôm nay ngủ cũng rất nhiều, ngoại trừ uống thuốc thì chẳng dùng được mấy phần thức ăn!
Niệm Tư Huyền cau mày, Tạ Phong có bao nhiêu trung thành cùng Hạ Lan Lăng Quân, nàng thật không thể đoán định. Một người khỏe mạnh như thế lại tình nguyện vì chủ nhân mà nhiễm dịch, Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên vô vàn xúc động.
- Gần đây ta có tìm thấy trong thư tịch cổ một phương thuốc điều trị, sau khi ta viết ra phiền cô nương đưa đến đại phu xem thử!
Tú Trúc thi lễ nhận lệnh, Niệm Tư Huyền để Tố Đan ở lại giúp đỡ Tú Trúc sắc thuốc. Nàng một mình đến thư phòng của Hạ Lan Lăng Quân tìm giấy mực.
Thư phòng bởi vì rất lâu không có người sử dụng, bụi đã đóng một tầng mỏng. Niệm Tư Huyền ngồi bên án thư, sổ sách nhiều phần xếp gọn gàng. Niệm Tư Huyền tiện tay lật mở, không nghĩ lại rơi ra một chùm chìa khóa. Nàng tò mò nhìn quanh, phát hiện giữa đống văn kiện có một hộp gỗ bọc kim loại bốn góc vô cùng cứng cáp. Niệm Tư Huyền cắn lấy môi, Hạ Lan Lăng Quân có bao nhiêu bí mật, tất thảy đều nằm ở trong này. Nàng chậm rãi tra chìa vào ổ.
Trong hộp chồng chất thư từ được gửi từ Chính Long điện, có ấn triện của Thiên Thụy Đế. Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu, đôi tay nàng run run lật mở. Từng dòng chữ đập vào mắt khiến nàng kinh hoảng.
Dịch bệnh ở Giang Châu vốn dĩ chính là do Thiên Thụy Đế, loại bệnh này xuất hiện ở một đảo quốc phía Đông từ những thuyền buôn đem vào. Thiên Thụy Đế vì muốn phát động chiến tranh mà để người bệnh đến Giang Châu lây nhiễm. Niệm Tư Huyền lục tung hộp gỗ, thổ phỉ biên cương cũng là Thiên Thụy Đế muốn Hạ Lan Lăng Quân nuôi dưỡng, thường xuyên tổ chức cướp bóc Nam Chu Quốc để tạo mối thù hằn giữa hai nước.
Thống nhất thiên hạ, mở rộng bờ cõi là mong muốn của tất cả các đấng quân vương, nhưng không có thành công nào mà không phải trả giá. Thiên Thụy Đế hi sinh chính con dân Đại Sở, hi sinh máu xương bá tánh chỉ để thỏa mãn mong muốn của bản thân. Niệm Tư Huyền nàng không thể nào chấp nhận nổi.
Hạ Lan Lăng Quân cuối cùng cũng chỉ là con rối trong tay Thiên Thụy Đế. Hắn bề ngoài là sủng tử được thương yêu nhất, hắn được phong Vương sớm nhất, tùy ý làm loạn trên triều, nhưng cuối cùng chính hắn lại là người chịu nhiều đau khổ nhất.
Niệm Tư Huyền bần thần gục đầu xuống bàn gỗ, thời điểm hắn lạnh bạc với nàng rồi nạp Trịnh Mẫn Doanh vào phủ chính là vì không muốn Thượng Quan Hoàng hậu nhắm đến nàng. Hạ Lan Lăng Quân từ lâu luôn nghi ngờ Hoàng hậu, nhưng khi đó nàng đã không hiểu được hắn.
Niệm Tư Huyền nhớ rõ, ngày nàng bị đưa đến Phượng Hoàng lâu, nàng đã viết rất nhiều lá thư gửi cho Thượng Quan Hoàng hậu. Dù sao bà ta cũng là di mẫu nàng, là chị em ruột thịt với mẫu thân nàng, nàng tin tưởng bà ta sẽ giúp đỡ nàng. Nếu như khi ấy nàng yên phận, nàng không làm loạn, không luôn tìm cách báo tin cho Thượng Quan Hoàng hậu, thì có lẽ kết cục đã khác.
Nàng bao năm qua luôn trách lầm Hạ Lan Lăng Quân.
Hạ Lan Lăng Quân ngoài muốn bảo vệ nàng, còn bảo vệ cả Niệm gia, hắn sắp xếp huynh trưởng cùng phụ thân nàng trốn thoát, hiện tại còn bất chấp nguy hiểm đưa mẫu thân nàng hồi kinh chữa trị. Để làm được tất cả những việc đó, đổi lại hắn phải chịu sự quản thúc của Thiên Thụy Đế. Hắn không thể bất tuân ông, nếu không cả Niệm gia lập tức gặp họa.
Niệm Tư Huyền tự trách bản thân ngu ngốc, thiên hạ này toàn bộ là của Thiên Thụy Đế. Một nhà nàng sao có thể chạy trốn khỏi Đại Sở nếu như Thiên Thụy Đế không mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dưới đáy hộp gỗ hiện ra một phong thư được đóng kín, trên thư không viết ngày tháng, chỉ đề người nhận là Niệm Tư Huyền. Nàng đã từ rất lâu không được trông thấy tên mình, hiện tại tất cả mọi người đều gọi nàng là Thuần Hi Công chúa, là Trịnh Thế Ninh, vốn dĩ linh hồn xuyên vào kẻ khác, nàng gần như đã quên mất đi chính bản thân.
Niệm Tư Huyền run rẩy mở phong thư, nét chữ phóng khoáng cao ngạo của Hạ Lan Lăng Quân hiện lên rõ ràng tươi đẹmộ
"*Thành thật xin lỗi nàng!
Ta luôn tự trách bản thân mình yếu đuối, không thể bảo vệ được nàng cùng hài tử, càng không thể lập tức thay nàng báo thù, rửa hận. Nhưng nàng yên tâm, đối với những kẻ đã hãm hại nàng, mỗi đêm ta đều nghĩ đến từng cái tên một, ứng với từng cái chết xứng đáng.
Vốn dĩ không muốn nàng lạnh lẽo thê lương, càng không muốn nàng cô độc nơi thạch lăng, nhưng Hạ Lan Lăng Quân ta chưa trả được thù này liền chưa thể đến bên nàng. Thù hận trong tim là thứ duy nhất níu kéo ta tiếp tục cuộc sống thê lương, tiếp tục treo nụ cười giả dối che đậy tâm hồn mục rữa!
Niệm Tư Huyền, nàng cố gắng đợi ta, đợi ta hoàn thành liền đi cùng nàng*!"
Niệm Tư Huyền gấp trang thư lại, ngày tháng trong thư đã từ nhiều năm trước, thời điểm mà nàng vừa chết đi. Niệm Tư Huyền u uất thở dài, Hạ Lan Lăng Quân có lẽ không muốn bản thân tiếp tục sống, cho nên không cùng bất kỳ ai phát sinh quan hệ, không lưu lại hài tử.
- Nàng vì sao lại ở đây?
Chất giọng nam tử trầm ấm vang lên, tựa như phát ra từ một lồng ngực rỗng vang vọng khắp thư phòng. Niệm Tư Huyền đứng bật dậy, nhìn người đối diện thân khoác áo choàng rộng che kín vóc dáng, dung mạo lại giấu sau lớp mặt nạ hoàng kim.
Niệm Tư Huyền vội lau đi lệ nóng, nhoẻn môi cười:
- Vô Song Công tử không ở biên quan lại cố tình đột nhập thư phòng Lăng Vương phủ? Ngươi là muốn tìm kiếm điều gì tại nơi này?
Vô Song đứng đó, đồng tử u ám cực hạn:
- Nàng đã mở hộp gỗ?
Niệm Tư Huyền gật đầu, tay giơ lên một sợi dây chuyền, đầu dây treo một con chim ưng được đúc bằng vàng ròng:
- Lăng Vương điện hạ không cần phải cùng ta diễn kịch nữa!
Vật này vào ngày đầu tiên gặp nhau, Vô Song công tử đã muốn tặng nó cho nàng, nhưng Niệm Tư Huyền lại không nhận. Hôm nay tìm được trong thư phòng Hạ Lan Lăng Quân, Niệm Tư Huyền đương nhiên không thể tin chỉ đơn giản là trùng hợp.
Nam tử đối diện nhếch môi, lần lượt cởi áo choàng, cũng gỡ bỏ mặt nạ xuống.
Niệm Tư Huyền nghe một cỗ cay nồng xộc lên sống mũi, nàng lao đến ôm chầm lấy hắn:
- Trường Khanh!
Hạ Lan Lăng Quân ôn nhu cười, dịu dàng ve vuốt mái tóc nàng thơm hương mẫu đơn:
- Bản Vương đã về rồi đây! Rất an toàn đứng trước mặt nàng! Ngoan! Không được khóc!
Niệm Tư Huyền ấm ức thút thít, Hạ Lan Lăng Quân hôn nhẹ lên mắt nàng, khẽ giọng:
- Ở đây có đơn thuốc chữa được dịch bệnh này, ta cần phải cho người đem đến biên quan!
Hạ Lan Lăng Quân gấp gáp lục lọi, Niệm Tư Huyền vừa giúp hắn vừa hỏi:
- Chàng có biết Tạ Phong...
Hạ Lan Lăng Quân hừ một tiếng:
- Sao ta có thể không rõ, với tích cách liều lĩnh của hắn, cái chết thì xá gì! Tìm thấy đơn thuốc nàng đầu tiên phải bí mật đưa hắn đến ngoại viện mà mẫu thân nàng đang ở, bằng mọi cách cứu chữa hắn! Cục diện còn lại đối phó với Hoàng thượng thế nào ta sẽ tự mình sắp xếp!
Niệm Tư Huyền vội vã làm theo, thời gian hiện tại không có nhiều, nàng cần nhanh chóng thi hành. Hạ Lan Lăng Quân đã bình an quay về, ngay lúc này chỉ cần nàng và hắn đồng lòng, mọi chuyện liền có thể giải quyết. Niệm Tư Huyền nghĩ đến Trịnh Mẫn Doanh mấy ngày hôm nay đều ở tẩm phòng Hạ Lan Lăng Quân, đôi tay siết lại. Trịnh Mẫn Doanh không phải loại người đơn giản, nàng ta hẳn đang tính toán điều gì.
Hạ Lan Lăng Quân lần nữa khoác lấy y phục Vô Song công tử, biến mất khỏi Lăng Vương phủ.