Niệm Tư Huyền không phải đợi lâu, chập chiều Tô Lan đã đến thiên điện yết kiến nàng. Tô Lan ngược lại khác xa với Niệm Tư Huyền tưởng tượng, nàng ta vận y phục màu thiên lý thêu những đóa mai xanh, trên tóc cài trâm ngọc bính, cả người nhẹ nhàng thanh thoát.
Tố Đan đứng một bên Niệm Tư Huyền sững người rất lâu, một lúc sau liền thì thầm:
- Thật giống... người kia!
Niệm Tư Huyền không đáp, Tô Lan trang điểm y phục chín phần y hệt Trịnh Như Bình, muốn lấy lòng Hạ Lan Tu Kiệt bằng một người đã chết, Tô Lan xem ra cũng có tính toán. Thế nhưng, Hạ Lan Tu Kiệt thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra được chút tiểu xảo của nàng ta.
- Ngồi đi!
Niệm Tư Huyền nhàn nhạt.
Tô Lan nghe theo, đôi mắt lúng liếng đảo quanh trà thính một lượt, nàng ta vui vẻ cười, lại vờ như nói ra:
- Công chúa tỉ tỉ có lẽ đã biết Lăng Vương điện hạ bệnh tình đã thuyên giảm!
Niệm Tư Huyền gật đầu, Tô Lan che miệng cười:
- Tất cả cũng là nhờ Trắc phi cả, nhị tỉ ngày đêm bên cạnh Lăng Vương điện hạ không nề hà chăm sóc, đến thuốc cũng thử trước... Lăng Vương mới có thể hồi phục một cách thần kì!
Niệm Tư Huyền nhìn ly Đại Hồng Bào chuyển sang sắc đỏ, biểu tình không đổi:
- Trịnh Mẫn Doanh là thiếp thất Lăng Vương phủ, chăm sóc Lăng Vương điện hạ cũng là việc phải làm!
Tô Lan khăn tay che miệng, tươi cười:
- Công chúa tỉ tỉ nói phải, dù sao Lăng Vương phi còn đang muốn hòa ly, Lăng Vương phù chính Trắc phi trở thành chính thất vẫn là vô cùng hợp tình hợp lý!
Niệm Tư Huyền chìm dần vào suy nghĩ, nàng có thể tin tưởng Hạ Lan Lăng Quân, nhưng không thể tin tưởng Trịnh Mẫn Doanh. Hạ Lan Lăng Quân không yêu thương Trịnh Mẫn Doanh, chưa từng cùng nàng ta chung đụng, trước giữ nàng ta lại vì ứng phó với Thượng Quan Hoàng hậu, nhưng hiện tại Trịnh Mẫn Doanh đã hết giá trị, mà Hạ Lan Lăng Quân cũng sắp trực tiếp đối đầu với Thượng Quan Hoàng hậu, vì sao cứ mãi giữ Trịnh Mẫn Doanh ở Lăng Vương phủ.
Niệm Tư Huyền nhìn sắc trời cũng không còn sớm, bên ngoài hành lang hạ nhân đã châm đèn lồng:
- Ngươi không hồi phủ?
Tô Lan ngây thơ gật đầu:
- Muội không... hôm nay muội đã xin Hoàng hậu nương nương lưu lại cùng tỉ tỉ trò chuyện!
Niệm Tư Huyền tuy rằng phiền chán nhưng cũng không thể kháng lại Thượng Quan Hoàng hậu, nàng phất tay để Tố Đan sắp xếp phòng nghỉ cho Tô Lan. Lúc này, mặt trời đã lặn, không khí đã thoáng đãng hơn rất nhiều. Bên ngoài cổng, một nam tử giáp trụ tướng quân xuất hiện, Niệm Tư Huyền cau mày trông ra, là Trịnh Thương Diễm.
Niệm Tư Huyền thong thả thi lễ, Trịnh Thương Diễm quy củ chấp tay:
- Tham kiến Công chúa điện hạ! Vi thần phụng mệnh Đức Vương điện hạ đưa vật này đến Tô tiểu thư!
Niệm Tư Huyền ngắm hộp gỗ tử đàn dát vàng trên tay cung nữ, thầm nghĩ Hạ Lan Tu Kiệt thật sự xem trọng Tô Lan. Trịnh Thương Diễm hoàn thành nhiệm vụ thì rời đi, Tố Đan chân nhỏ chạy theo, vội vàng:
- Tiểu thư, để em tiễn đại công tử!
Tô Lan tay ôm hộp gỗ, liếc nhìn Niệm Tư Huyền:
- Công chúa tỉ tỉ nuôi tì nữ cũng thật hữu dụng, đã biết bám theo nam nhân rồi!
Niệm Tư Huyền khóe môi không tự chủ nhếch lên, giễu cợt:
- Thế ư? Người còn không tự nhìn lại mình!
Nửa đêm, Du phi nương nương hạ sinh, Hy Hòa cung hỗn loạn ồn ào.
Niệm Tư Huyền túc trực bên ngoài, nàng nghiêng người nhìn qua cổng lớn, Thiên Thụy Đế cùng Thượng Quan Hoàng hậu đều đã đến, phi tần coi như cũng đông đủ. Tuy vậy, Du phi vào phòng sinh gần hai canh giờ mà một chút động tĩnh cũng không hề có.
Tố Đan gục đầu vào đại trụ trước điện gật gù gật gà ngủ, Niệm Tư Huyền cắn lấy môi đỏ. Tố Đan theo nàng đã lâu, lại là cận nữ bên cạnh Thuần Hi, thế nhưng biểu cảm của nàng ta khi nhìn thấy Trịnh Thương Diễm khiến Niệm Tư Huyền ngược lại sinh lòng lo lắng. Niệm Tư Huyền bất chợt nghĩ đến ngày Trịnh Như Bình lên kiệu hoa muốn vào Đức Vương phủ, Trịnh Thương Diễm là gia tướng trong phủ Đức Vương, nếu hắn ta là kẻ đưa bát thuốc độc đến cho tân nương, thì có khả năng hắn ta được chính Tố Đan tiếp tay.
Niệm Tư Huyền không muốn tiếp tục suy đoán, thời điểm đó Tố Đan không hề biết tân nương đã bị tráo đổi. Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại gắt gao, vì Trịnh Thương Diễm, Tố Đan ngược lại có thể nhẫn tâm ra tay với chính nàng.
Mùi máu tanh xộc lên khắp không khí, Niệm Tư Huyền nghe một tiếng thét lớn truyền từ phòng sinh. Phương ma ma hối hả ra ngoài, phân phó thêm hạ nhân đun nước nóng, gương mặt bà nhăn nhúm, cực kỳ không tốt.
Niệm Tư Huyền lo sợ:
- Nương nương... thế nào rồi?
Phương ma ma chấp tay trước ngực, ngẩng đầu lên vầng trăng mùa hạ xanh xao mờ nhạt:
- Ông trời phù hộ nương nương cùng tiểu hoàng tử bình bình an an!
Niệm Tư Huyền nhìn từng thau máu loãng được cung nữ bê ra, nữ nhân hạ sinh một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan. Nàng hiện tại cũng giống như Phương ma ma, đến cùng cũng chỉ biết lo lắng suông cho Du phi mà không thể làm gì.
Bình minh chuyển dạng, không có tiếng khóc hài tử nào vang lên. Phương ma ma một bộ dáng thẫn thờ ra ngoài, bà hô to:
- Du phi nương nương tạ thế!
Du phi vì khó sinh băng huyết mà mất mạng, tiểu hài tử cũng không thể sống, ngạt thở trong bụng mẹ. Niệm Tư Huyền ôm lấy lồng ngực, một người mới đây còn tươi cười, thoáng chốc trở thành cỗ tử thi vô hồn. Du phi mất, Hy Hòa cung cũng bị phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Giữa trưa, Niệm Tư Huyền cùng Phương ma ma bị triệu đến Loan Nghi cung.
Niệm Tư Huyền đoán chừng liên quan đến cái chết của Du phi, nhưng nàng không lý giải được vẻ mặt nghiêm trọng của hai Cấm vệ quân dẫn đường. Nàng là nữ nhân, còn là Công chúa, theo lệ truyền lời cho nàng sẽ là một Tổng quản, hoặc một ma ma.
Loan Nghi cung khác với thường ngày, cổng chính mở rộng, trong điện ngoài Thượng Quan Hoàng hậu còn có Thiên Thụy Đế. Quỳ dưới sàn nhà kia lại là Mộ Cầm.
Niệm Tư Huyền bị đẩy ra giữa sảnh, Hộ Công công cất chất giọng eo éo:
- Làm phiền Công chúa!
Niệm Tư Huyền đột ngột bị Kim ma ma trói ngược đôi tay, Thiên Thụy Đế phía trên đến nhìn nàng cũng chẳng buồn đưa mắt. Ông mải miết vân vê chuỗi ngọc.
Thượng Quan Hoàng hậu bình thản như không:
- Trịnh Thế Ninh, ngươi vì sao lại hạ sát Du phi? Dù cho Du phi hoài thai tính cách thất thường, ngươi cũng không nên làm vậy!
Niệm Tư Huyền kinh ngạc, lúc này nàng mới để ý, vạt áo của Mộ Cầm dính dấp đầy máu tươi, đôi tay nàng ta cũng đã bị dụng hình đến nát bấy. Niệm Tư Huyền nhìn lại Phương ma ma, giọng nói cương quyết:
- Ta không làm!
Lời này là nàng dành riêng cho Phương ma ma, Phương ma ma thường ngày tin tưởng nàng, cũng đã chỉ bảo nàng không ít chuyện quản trạch, nàng không muốn Phương ma ma đau thương chồng chất đau thương. Phương ma ma có lẽ cũng không cho rằng nàng là hung thủ, bà gật nhẹ đầu.
Thượng Quan Hoàng hậu vờ như tiếc thương, ngẩng mặt lên trời:
- Du phi muội muội, bản cung sẽ vì muội và tiểu hoàng tử xử lý việc này minh bạch công tâm!
Niệm Tư Huyền đến cạnh Mộ Cầm, phi thường lạnh lẽo:
- Ngươi đã nói những gì?
Mộ Cầm quệt máu tươi ngang miệng, nhỏ giọng:
- Ta chỉ nói sự thật!
Niệm Tư Huyền đồng tử thu hẹp, thâm u cực điểm:
- Ngươi vì sao phải giá họa lên ta!
Thượng Quan Hoàng hậu mím môi, đứng dậy:
- Trịnh Thế Ninh ngươi còn không nhận tội, Mộ Cầm bị bắt gặp có mặt ở gần Hy Hòa cung thời điểm Du phi hạ sinh, cũng đã khai nhận ngươi cùng Nhan Quý nhân âm mưu hãm hại Du phi và tiểu hoàng tử!
Niệm Tư Huyền mơ hồ nhìn người đang thẫn thờ ngồi trên ghế kia:
- Nhan Quý nhân?
Nhan Quý nhân lúc này mới đổ gục xuống, nàng ta bò bằng đầu gối đến cạnh Thiên Thụy Đế:
- Hoàng thượng, tần thiếp không có, tần thiếp vô tội...
Thượng Quan Hoàng hậu lại nói:
- Bản cung biết Trịnh Thế Ninh ngươi ở Chiêu Quốc công phủ không mấy tốt, thường xuyên bị mẹ cả chèn ép! Nhưng ngươi tuy thế cũng không nên ra tay với cô mẫu của mình, giúp đỡ ngoại gia!
Nhan Quý nhân là biểu tỷ xa của Thuần Hi, Niệm Tư Huyền biết rõ, nhưng Nhan gia và mẫu nữ Thuần Hi vốn từ lâu đã không còn quan hệ. Nàng thậm chí chưa từng cùng Nhan Quý nhân gặp riêng lần nào, nhưng nếu Thượng Quan Hoàng hậu hôm nay muốn kết tội, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ nhân chứng vật chứng.
Thượng Quan Hoàng hậu ra vẻ từ bi, giọng nói dịu dàng hướng xuống Mộ Cầm:
- Ngươi kể lại tận tình chi tiết những gì ngươi biết đi, tránh để kẻ khác nói bản cung làm việc tắc trách!
Mộ Cầm lau đi nước mắt, máu từ mấy đầu ngón tay nàng ta tong tong nhỏ xuống thảm sàn:
- Thuần Hi Công chúa và Nhan Quý nhân vì muốn hãm hại Du phi nương nương nên đã cho gọi thiếp, còn hứa với thiếp nếu thành công sẽ để thiếp phù chính trở thành Lăng Vương phi... thiếp vì thế ngu dại nghe theo!
Nhan Quý nhân giận dữ nắm lấy đôi vai Mộ Cầm giằng mạnh:
- Ngươi nói dối... ta chưa từng gặp mặt ngươi... chưa từng... Hoàng thượng... tần thiếp oan uổng...
Thượng Quan Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu Kim ma ma lôi Nhan Quý nhân qua một bên:
- Ngươi có biết vì sao Thuần Hi Công chúa cho gọi ngươi không?
Mộ Cầm lại nói:
- Thiếp nghe được... Công chúa muốn thiếp đầu độc Du phi nương nương vì thiếp cùng Du phi không hề có thù oán, sẽ ít bị nghi ngờ...
Bên ngoài cửa lớn đột ngột bị phá vỡ, Niệm Tư Huyền quay đầu trông lại, là Hạ Lan Tường. Hắn ta bất chấp Cấm Vệ quân, xăm xăm tay nắm trường kiếm tiến vào trong.
- Là ai? Là kẻ nào giết chết nàng?
Gương mặt Thiên Thụy Đế biến sắc, ông phất tay để vệ binh giữ lấy Hạ Lan Tường.
Mộ Cầm khóc lóc, nước mắt hòa cùng máu tươi tanh tưởi:
- Thiếp... hạ độc vào nước sạch dùng khử trùng dao kéo... độc này là Nhan Quý nhân đưa cho...
Mộ Cầm còn chưa nói hết, Hạ Lan Tường đã vùng vẫy thoát ra khỏi đám vệ binh, đôi mắt hắn ta đỏ rực như lửa. Hạ Lan Tường hai tay giữ chặt trường kiếm, một kích chém ngang cổ Mộ Cầm.
Trong điện hoảng loạn, Niệm Tư Huyền che mặt sau ống tay áo, huyết tinh lẫn lộn bắn lên vách tường, lên mái ngói, lên cả phượng bào Hoàng hậu. Thủ cấp Mộ Cầm lăn lông lốc đến dưới chân Thiên Thụy Đế thì ngừng, đầu tuy lìa khỏi cổ nhưng đôi mắt Mộ Cầm vẫn trừng trừng mở.
Hạ Lan Tường nhanh chóng bị bắt giữ, hắn ta hiện tại cũng không còn chống đối, vô cảm liếm lấy máu tươi văng ngang mặt. Thiên Thụy Đế ho nhẹ, cung nhân vội vàng dọn dẹp.
Ông trầm trầm giọng:
- Sự việc đã đến nước này, trước hết giam lỏng Nhan thị, sau khi hạ sinh đưa đến lãnh cung! Còn Trịnh Thế Ninh, bãi bỏ tước hiệu Công chúa... ban tử!
"Lăng Vương điện hạ đến!"
Thiên Thụy Đế ngừng lời nói, Thượng Quan Hoàng hậu híp mắt. Bà bóp chặt tách trà trong tay, Hạ Lan Lăng Quân sớm không đến, muộn không đến, lại chọn đúng thời điểm này xuất hiện.
Hạ Lan Lăng Quân không nhanh không chậm tiến vào, hắn nhìn một lượt chính điện bê bết máu me, lãnh đạm:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu!
Niệm Tư Huyền trông lên vạt hắc bào thêu kim long hàm châu cao quý đứng bên cạnh, trong lòng liền dâng lên một cỗ yên tâm, ấm áp. Tuy vậy, ra mặt giúp đỡ nàng lần này, Hạ Lan Lăng Quân thật sự đã rất liều lĩnh.