Từ mờ sớm, Lăng Vương phủ đã đưa xe ngựa đến trước Hoàng Ni tự. Niệm Tư Huyền có chút ngạc nhiên, Hạ Lan Lăng Quân còn chưa nói rõ, nàng không biết hắn đã có kế sách ứng phó hay chưa.
Xe ngựa rộng rãi, Hạ Lan Lăng Quân đối diện nàng, cẩn thận giải thích:
- Nàng lần này được gặp phụ hoàng cứ dâng huyết thư Hòa phi để lại lên, không cần phải nói thêm bất kỳ điều gì!
Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại, nàng khẽ cắn môi:
- Liệu Hoàng thượng sẽ xem xét chứ? Ta sợ vật chứng quan trọng nhất bị lộ mà không thể đem lại kết quả nào!
Hạ Lan Lăng Quân âu yếm nắm lấy đôi tay nàng trấn an:
- Đừng suy nghĩ nhiều, Chiêu Quốc công phủ lớn bao nhiêu, Du phi nương nương cùng tiểu hài tử mất mạng, phụ hoàng có lẽ cũng đã bí mật điều tra, chỉ cần có chút manh mối can hệ đối Hoàng hậu, lại thêm vật chứng của nàng, tín nhiệm Hoàng hậu trong lòng phụ hoàng chắc chắn sẽ thay đổi!
Niệm Tư Huyền mỉm cười tin tưởng, minh oan Niệm gia tuy không thể một sớm một chiều, nhưng lần này nàng mười phần sẽ cố gắng để huynh trưởng có thể hồi kinh tiếp tục phụng sự Hoàng đế. Chỉ cần Niệm gia được trở lại chính trường, Hạ Lan Lăng Quân sẽ có thêm trợ lực.
Niệm Tư Huyền nội tâm cân nhắc suy nghĩ, khi sắp đến cổng Sở Cung, nàng ngập ngừng tiết lộ:
- Trường Khanh này! Lần trước mẫu thân đến có nói với ta một chuyện!
Hạ Lan Lăng Quân dịu dàng vuốt ve bờ vai Niệm Tư Huyền:
- Nếu không quan trọng nàng đã không đắn đo thế này, nếu nàng không đủ tin tưởng bản Vương, bản Vương liền không ép!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, mớ tóc mềm đong đưa sau bờ lưng nhỏ, nàng nhỏ giọng:
- Điều thiếp muốn nói ra có liên quan đến thân thế Hạ Lan Yến Minh, ảnh hưởng đại cục!
Hạ Lan Lăng Quân cau mày, hắn hít một hơi sâu, Niệm Tư Huyền kéo kín rèm che, cẩn trọng thuật lại lời của mẫu thân. Nếu Hạ Lan Yến Minh không phải cốt nhục Thượng Quan Hoàng hậu, thì cũng không phải là đích tử, hơn hết, tội trạng Thượng Quan Hoàng hậu chính là khi quân phạm thượng.
Niệm Tư Huyền tiến cung, nàng đợi bên ngoài Ngự Thư phòng, đến khi tan triều Thiên Thụy Đế mới hạ lệnh triệu kiến. Niệm Tư Huyền ngje theo Hạ Lan Lăng Quân, nàng chỉ dâng chứng cứ Hòa phi, không nhắc thêm bất cứ gì, kể cả sự việc Hạ Lan Yến Minh. Thiên Thụy Đế không để lộ biểu tình, bình thản cho Niệm Tư Huyền lui.
Niệm Tư Huyền vừa ra đến cổng lớn đã thấy Hạ Lan Tu Kiệt đến yết kiến Thiên Thụy Đế. Nàng lui sang một bên thi lễ, Hạ Lan Tu Kiệt nhàn nhạt gật đầu. Đi sau Hạ Lan Tu Kiệt còn có Trịnh Thần. Hạ Lan Lăng Quân từng nói Trịnh Thần cùng tam Công chúa tâm đầu ý hợp, bởi vì Hạ Lan Tu Kiệt mà tam Công chúa phải hòa hôn, nay Trịnh Thần ngược lại không oán hận vẫn phục tùng Hạ Lan Tu Kiệt, nàng cảm thấy có chút mơ hồ.
Niệm Tư Huyền còn đang suy nghĩ, thì Trịnh Thần đã cố tình nán lại, hắn nhét vào tay nàng một mẩu giấy nhỏ. Niệm Tư Huyền nén chặt mẫu giấy trong lòng bàn tay rồi quay về xe ngựa Lăng Vương phủ.
Xe ngựa đỗ dưới gốc hoa lê, mùa thu lá vàng úa rơi rụng. Tạ Phong ngồi trước đầu xe, chăm chú điêu khắc một mẩu ngọc nhỏ. Niệm Tư Huyền tuy đã đến bên cạnh nhưng hắn vẫn không hay biết gì. Nàng vờ ho nhẹ, Tạ Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn mỉm cười đỡ nàng vào xe.
- Điện hạ có chút việc riêng, Thế Ninh... à không, phiền tiểu thư đợi thêm!
Tạ Phong lời nói khách sáo xa lạ khiến Niệm Tư Huyền không quen, nhưng nếu hắn thật sự đã nghĩ thông nàng cùng Trịnh Thế Ninh không phải là một, thì cũng là việc đáng mừng. Niệm Tư Huyền len lén đánh giá, sắc mặt Tạ Phong so với thường ngày tốt hơn rất nhiều.
Niệm Tư Huyền mở mẩu giấy Trịnh Thần vừa đưa đến, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy từ "thuốc có độc". Niệm Tư Huyền nghe bàng hoàng, Trịnh Thần không tiết lộ kỹ lưỡng, nàng không thể đoán được ý đồ hắn. "Thuốc có độc", vậy là thuốc phương thuốc nào, được dùng lên ai.
Ngoài xe ngựa có tiếng ồn ào, Hạ Lan Lăng Quân cuối cùng cũng quay lại, hắn thong thả ngồi cạnh nàng, nhìn thấy thần sắc nàng bệch bạc, Hạ Lan Lăng Quân không nhịn được lo lắng:
- Phụ hoàng vừa rồi đã trách phạt nàng sao?
Niệm Tư Huyền lắc đầu, đôi môi vì bị cắn mạnh mà đã sưng đỏ, nàng đưa mẩu giấy đến Hạ Lan Lăng Quân, thì thào:
- Là của Trịnh Thần!
Hạ Lan Lăng Quân mày kiếm cau hẹp, tạo nên một đường cong hoàn mỹ:
- Trịnh Thần cách đây nửa tháng vừa được Hạ Lan Tu Kiệt tiến cử giúp phụ hoàng điều chế thuốc trường sinh!
Niệm Tư Huyền đồng tử ngưng trọng, Hạ Lan Lăng Quân lướt qua mẩu giấy, không nói thêm gì, hạ lệnh Tạ Phong cứ thế hồi phủ. Niệm Tư Huyền không thấy Hạ Lan Lăng Quân có phản ứng, nàng không đủ kiên nhẫn, đành ướm hỏi:
- Chàng định làm thế nào?
Hạ Lan Lăng Quân tựa đầu vào thành xe, khóe môi khẽ nhếch lên, kiêu bạc cười:
- Theo nàng nghĩ bản Vương nên làm thế nào mới phải?
Niệm Tư Huyền tính toán hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
- Chàng có lẽ sẽ không bẩm báo với Hoàng thượng!
Hạ Lan Lăng Quân thủy mâu u tối, nhưng ngược lại cũng không phản đối:
- Ngoại trừ phương thuốc trường sinh mà Đức Vương dâng lên phụ hoàng có độc, thì chúng ta vẫn còn một việc quan trọng phải giải quyết, chính là thân thế của Đông cung Thái tử!
Niệm Tư Huyền không phản đối, quan hệ phụ tử của Hạ Lan Yến Minh và Thiên Thụy Đế chưa từng tốt đẹp, huống hồ Hoàng Quý nhân năm đó gián tiếp bởi Thiên Thụy Đế mà bỏ mạng. Hạ Lan Lăng Quân nếu đã tuyệt tình, có khuyên nhủ cũng không thể thay đổi. Niệm Tư Huyền mười phần tin tưởng phẩm giá Hạ Lan Lăng Quân, từng bị phụ hoàng ép đến không muốn tiếp tục cuộc sống, đến khi gặp nạn ở Nam Cương lại bị bỏ mặc không màn sinh tử. Hạ Lan Lăng Quân có lẽ oán hận phụ hoàng mình hơn bất kỳ ai trên đời.
Niệm Tư Huyền đồng tình:
- Về việc Hạ Lan Yến Minh là hài tử Đào ma ma chàng định sẽ xử lý thế nào?
Ngựa đột ngột hí vang một hồi, trên xe có chút xốc nảy.
Hạ Lan Lăng Quân che chắn Niệm Tư Huyền, lại nói:
- Tốt nhất không nên để Thượng Quan Hoàng hậu biết chuyện, phải đảm bảo thai tự trong bụng Phạm Tú Hương bình an! Hạ Lan Yến Minh suy cho cùng không phải loại người nham hiểm...
Xe ngựa dừng trước Hoàng Ni tự, đợi Niệm Tư Huyền an toàn vào trong Tạ Phong mới tiếp tục đánh xe hồi Lăng Vương phủ. Trời đã chập chiều, đôi mắt hắn ẩn hiện sát khí.
Tạ Phong thâm tâm dâng lên ngàn vạn tính toán, vô tình nghe được Hạ Lan Yến Minh không phải hài tử Thượng Quan Hoàng hậu, hắn cảm thấy phiền muộn trong lòng dường như sắp được giải quyết. Tạ Phong nợ Hạ Lan Tường không chỉ một mạng, Hạ Lan Tường lần này chịu tội đi đày, để lại tâm thư muốn hắn lấy mạng Thượng Quan Hoàng hậu. Tạ Phong từng nghĩ đến rất nhiều phương án thích sát, nhưng chưa từng nghĩ sẽ mượn đao giết người.
Lần này xem ra thiên thanh bất phụ nhân tâm.