Tháng chín, gió heo hắt từng cơn se lạnh.
Mùa đông năm nay đến sớm, Thượng Quan Hoàng hậu sức khỏe không tốt cho nên Loan Nghi cung luôn đặt lò sưởi, bên trong tẩm điện ấm áp dễ chịu. Thượng Quan Hoàng hậu nằm nghiêng trên tháp dài, trầm mặc nghe Hộ Công công bẩm báo.
- Nương nương phải tin tưởng nô tài, loại chuyện này nô tài không dám nói bừa! Phạm Tú Hương kia chính là hài nữ của Đào ma ma!
Thượng Quan Hoàng hậu nghe đầu đau nhức, nữ nhân thiên hạ không thiếu, hà cớ gì Hạ Lan Yến Minh lại nhìn trúng muội muội cùng mẹ. Thượng Quan Hoàng hậu đặt mạnh tách trà xuống bàn, trà nóng sóng sánh đổ lên tay bà đỏ ửng một mảng.
Kim ma ma vội vàng đem đỡ lấy:
- Nương nương người cần phải bình tĩnh! Chỉ là một thiếp thất Đông cung, vô cùng đơn giản xử lý. Huống hồ nếu không ai phát hiện ra, thì Thái tử vẫn là thân sinh hài tử của người!
Thượng Quan Hoàng hậu lặng thinh, sau lại phân phó:
- Truyền ngay Phạm Tú Hương đến đây!
Phạm Tú Hương sau nửa khắc thì xuất hiện, bụng nàng ta đã lớn, tà váy rộng không thể che lấp nổi. Thượng Quan Hoàng hậu trông càng chói mắt, bà phất tay:
- Người hoài thai nên làm việc thiện tích đức, ngươi giúp bản cung chép một nghìn bản Bát Nhã Tâm Kinh dâng Phật!
Phạm Tú Hương không thể không nghe theo, nàng ta đành cúi mặt ngồi bên bàn thấp viết từng trang giấy một. Kim ma ma châm lò xông, mùi hương liệu nồng nàn lan tỏa.
Thượng Quan Hoàng hậu rời khỏi gian phòng, chỉ để lại một mình Hộ Công công giám sát. Trong hương liệu kia có xạ hương, đối với nữ nhân nếu không rơi mất đứa nhỏ thì sẽ sinh non. Chỉ cần Phạm Tú Hương không còn hài tử, thì Hạ Lan Yến Minh cũng chẳng để tâm sủng ái nàng ta.
Phạm Tú Hương ở Loan Nghi cung chép đến giò Ngọ vẫn chưa hoàn thành. Đại triều cũng đã tan, Hạ Lan Yến Minh sau khi về Đông cung mới biết được từ buổi sáng Phạm Tú Hương đã bị người của Hoàng hậu nương nương đưa đi.
Hạ Lan Yến Minh vừa phân phó hạ nhân chuẩn bị đến Loan Nghi cung thì trùng hợp lại có khách nhân ghé qua. Hắn không thể tự mình đón Phạm Tú Hương đành cho Triệt Công công thay thế. Người muốn gặp hắn lần này cũng thật đặc biệt, chính là Tạ Phong.
Tạ Phong cùng Hạ Lan Yến Minh trò chuyện hơn một canh giờ, không rõ cả hai đã trao đổi những gì, mà đến khi Tạ Phong rời khỏi, sắc mặt Hạ Lan Yến Minh cực hạn đen tối. Hạ Lan Yến Minh đem theo không ít thuộc hạ, một mình xông vào Loan Nghi cung.
Để lại thủ vệ canh giữ bên ngoài, cũng không để cung nữ bẩm báo, Hạ Lan Yến Minh kín đáo đứng sau tấm bình phong lớn. Bên kia, Thượng Quan Hoàng hậu đang nhàn nhã cùng Kim ma ma trò chuyện.
Thượng Quan Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, sắc sảo nhìn về hướng thiên điện:
- Lâu như vậy xạ hương phải có tác dụng rồi chứ?
Kim ma ma kính cẩn:
- Vừa rồi nô tì có xem qua, ả đã bắt đầu đau bụng, chỉ cần đợi đến khi xuất huyết là được! Phía Đông cung vừa rồi có Triệt Công công đến, nô tì cũng đã đưa đến khách sảnh đợi rồi!
Thượng Quan Hoàng hậu thở phào:
- Tốt, chỉ cần Duệ Nguyệt không hay không biết, đến khi mọi sự đã thành, hắn có muốn cũng không thể thay đổi! Bản cung nhiều lần như vậy muốn giết Đào thị... không nghĩ vẫn sống đến được đến bây giờ!
Kim ma ma trầm tư:
- Vì để diệt khẩu Đào thị ngay cả Niệm gia nương nương cũng không màn tình thân mà gán tội, thế mà... Đào thị thật như một con gián, không chịu buông tha!
Hạ Lan Yến Minh đáy lòng dâng lên một cỗ uất hận, đến một kẻ như Tạ Phong còn biết được hắn không phải chân chính đích tử, mà hắn lại ngày ngày bị người che mắt. Tạ Phong đem tính mạng ra đảm bảo, Hạ Lan Yến Minh ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đến hiện tại thì hắn đã có thể chứng thực.
Hạ Lan Yến Minh tay nắm trường kiếm một lăm lăm bước vào, Thượng Quan Hoàng hậu khiếp sợ nhìn hắn:
- Duệ Nguyệt, con làm sao vậy?
Hạ Lan Yến Minh không đáp, đôi mắt hắn đỏ rực tựa lửa thiêu, gằn từng tiếng một:
- Tú Hương đâu?
Thượng Quan Hoàng hậu nhìn Kim ma ma, lại sợ việc Hạ Lan Yến Minh gây rối Loan Nghi cúngẽ truyền ra ngoài, cho nên không ngăn cản:
- Kim ma ma, đưa Duệ Nguyệt đi gặp Phạm thị!
Hạ Lan Yến Minh qua thiên điện, phát hiện Phạm Tú Hương đã ngất, máu dây khắp làn váy đỏ, huyết tinh mơ hồ tanh nồng không khí. Kim ma ma thở phào nhẹ nhõm, tình trạng Phạm Tú Hương xấu như vậy, chắc chắn mười phần đã không giữ được hài tử.
Hạ Lan Yến Minh ôm Phạm Tú Hương lên xe ngựa, phóng nhanh đến Thái Y viện. Thai tự không còn, Phạm Tú Hương vì thế lâm vào cảnh thập tử nhất sinh. Hạ Lan Yến Minh không nói rõ nguyên nhân, nhưng Thái y vừa nhìn qua liền biết Phạm Tú Hương bị người dùng xạ hương bức hại.
Lão Thái y nghiêm trọng:
- Trúng phải xạ hương, đời này có được hài tử lần nữa hay không phải xem vào duyên số!
Hạ Lan Yến Minh xoa xoa mi tâm, sắp xếp Phạm Tú Hương yên ổn lại quay về Loan Nghi cung.
Thượng Quan Hoàng hậu vẫn như cũ trầm mặc bên bàn trà. Hạ Lan Yến Minh bình thản ngồi xuống, giọng nói hắn trống rỗng, không rõ biểu tình.
- Mẫu hậu, người thành công rồi, thai tự đã không còn nữa, người không cần lo lắng nhi thần làm ra những chuyện phi luân! Chỉ là...
Thượng Quan Hoàng hậu ngẩng đầu, Hạ Lan Yến Minh lại tiếp:
- Về sau quan hệ mẫu tử của nhi thần và người coi như chấm dứt! Phạm Tú Hương có lưu lại Đông cung hay không là chủ ý của nhi thần! Nếu nhi thần lên ngôi, người nếu là Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu, thì mẹ ruột nhi thần cũng sẽ là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu!
Thượng Quan Hoàng hậu đứng bật dậy, nhưng Hạ Lan Yến Minh cũng đã rời đi. Kim ma ma bên cạnh thở dài mấy tiếng, nhỏ giọng thì thầm:
- Người xem...
Thượng Quan Hoàng hậu cắn răng, lạnh lùng:
- Giết chết Đào thị đi! Tránh để Duệ Nguyệt suy nghĩ hão huyền, chưa lập Đế đã không coi bản cung ra gì, về sau bản cung lời nói ra làm sao còn có trọng lượng?
Hộ Công công phe phẩy phất trần trong tay, dò xét:
- Nương nương, người còn nhớ đến lời Đức Vương hôm trước...
Thượng Quan Hoàng hậu cau mày, lãnh đạm:
- Hắn ta có nói dù hài tử nào lên ngôi bản cung cũng sẽ là Thái hậu...
Hộ Công công cúi gập người:
- Nương nương anh minh! Thái tử còn có Đào thị, nhưng mà Đức Vương chỉ duy nhất một mình người là đích mẫu!
Kim ma ma đồng tình:
- Nếu sau khi Đào thị chết mà Thái tử không nghĩ thông, chúng ta vẫn còn có một Đức Vương! Đức Vương dẫu sao muốn danh chính ngôn thuận lên ngôi cũng cần nương nương trợ lực!