Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 11: Cổ quái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Tình
7a899e510fb30f242e5ea24bc895d143ac4b03b5
Bộ Phong Trần (ảnh mang tính chất minh họa)
Người đã chết còn có thể nằm mơ không?
Từ trong mộng nhớ lại chuyện kiếp trước ta mãnh liệt mở mắt, trong phút chốc trước mắt ta là một đôi mắt đạm mạc như nước.
“Bạch Hà là ai?” Nam nhân trước mắt tựa hồ hỏi một vấn đề.
Người chết tự nhiên là sẽ không nằm mơ, cho nên lúc này ta còn sống, trợn to mắt liền thấy ngồi một bên là ngân phát nam nhân, vừa mới tỉnh lại khó tránh khỏi ý nghĩ có chút hỗn độn, chỉ nhớ rõ ngân phát nam tử hỏi ta cái gì đó, cũng không rõ đối phương rút cục hỏi cái gì.
“cái gì?” Ta nhớ lại chuyện tình trước khi hôn mê, đầu tiên ta đi vào trong lòng sông, sau đó bị thác nước làm cho hôn mê bất tỉnh, vốn tưởng rằng đã chết chìm trong nước, bất quá hiện tại, tựa hồ đã được ngân phát nam tử cứu.
Xem như………..Vận khí tốt thật đi?
Hai tay chống hai bên, đang muốn đứng dậy lại bị Bộ Phong Trần ấn bả vai xuống, trên vai một trận xúc cảm ấm áp mềm mại như tơ lụa, không hề cách trở xuyên thấu qua làn da truyền lên người, ánh mắt nhìn xuống, phát hiện trên người xuất hiện nhất kiện đơn bạc áo khoác.
“Không cần lộn xộn, vết thương cũ của ngươi chưa lành, lại gặp nước lạnh thấm vào, nếu không tĩnh dưỡng tốt thân thể sẽ không thể khôi phục”. Thanh âm của Bộ Phong Trần từ trên đỉnh đầu truyền đến, ta liền nằm không hề lộn xộn.
Lần này xem như là lần thứ hai ta nhìn đến ngân phát nam tử này, cùng đêm qua có hơi bất đồng chính là, tóc của Bộ Phong Trần không giống như lần đầu tiên gặp mặt xõa tùy ý ở phía sau, tóc được vén ra sau vấn thành búi tóc dùng ngọc trâm cố định, vầng trán trơn bóng cùng ngũ quan góc cạnh rõ ràng của nam tử hiện lộ, thiếu vài phần nhu hoa không màng danh lợi, nhiều hơn một ít cảm giác trang nghiêm cùng thanh cao cô lãnh.
Chỉ sợ trang phục nghiêm cẩn như vậy mới là bộ dáng bình thường của Bộ Phong Trần, tuy rằng nhìn như ôn hòa, lại không thể vượt qua cảm giác về một con người lãnh như băng, người như vậy càng thích hợp ở triều đình cao cao tại thượng nhận quỳ bái của người khác.
“Đa tạ”. Ta nhẹ nhàng phủi sơ chỗ bả vai vừa mới bị Bộ Phong Trần đụng tới, cho dù sau khi sống lại thay đổi một thân thể khác, ta vẫn là có chút không thích ứng cảm giác bị người đụng vào, không phải là khiết phích nhưng có thể nói là cổ quái.
“Sinh mạng là do trời ban tặng, tự nhiên phải biết quý trọng, thật sự là xằng bậy”. Bộ Phong Trần ngồi ở bên người ta, thanh âm nhu hòa.
“Ta cũng chưa có chết”. Ta khóe miệng giương lên, trong mắt lộ vẻ bất cần, đối với cửu tử nhất sinh lúc trước không thèm để ý, nhưng cũng thật kỳ quái, thời điểm ta nhảy vào thác nước còn chưa tới hoàng hôn, như thế nào lại được Bộ Phong Trần cứu?
Bộ Phong Trần vẫn chưa nói gì, chỉ là hơi hơi cúi người tiến gần ta, làm cho ta cảm thấy được khoảng cách quá thân cận nên không thoải mái, nam nhân ngừng lại thập phần thõa đáng, ta không biết hắn có nhìn thấy trong mắt ta chợt lóe một tia không hảo cảm, Bộ Phong Trần vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ là nói: “Ngươi từng bị sét đánh, miệng vết thương chưa khỏi còn ngâm qua nước sông, chỉ sợ sẽ lưu lại sẹo không thể hoàn toàn xóa được.”
Vừa nói, Bộ Phong Trần vừa đưa tay sờ vào vết thương bị sét đánh trên ngực ta, tay còn chưa chạm đến quần áo, một cỗ không hảo cảm liền khiến cho ta ngửa người ra sau tránh được tay của Bộ Phong Trần, một tay chống đỡ thân thể, một tay che trước ngực, ta cười nói: “Không cần, ta sẽ tự xử lý”.
Khóe miệng ngân phát nam tử thoáng giương lên, ánh mắt lập tức nhu hòa không ít, nhất thời làm cho ta có chút đầu váng mắt hoa, thừa dịp này trong nháy mắt, tay Bộ Phong Trần nhẹ nhàng đặt lên vai ta, ta chỉ cảm thấy trên vai dường như có ngàn cân vạn tấn đá lớn đè ép, làm cho ta không thể nhúc nhích.
Cũng không để ý đối phương vừa mới có phải hay không cứu mình, bộ dạng có tốt đến mấy, có thể hay không là một trong số những nhân vật lợi hại nhất Thánh môn, ta bị hành động của Bộ Phong Trần làm cho trong lòng không thoải mái, nhất thời mang theo một chút tức giận trừng mắt hướng về phía ngân phát nam tử, cười nói: “Vết sẹo rất xấu, miễn làm hư mắt ngươi”.
“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không đụng vào ngươi, chỉ là thay ngươi xem vết thương trên người.” Bộ Phong Trần một câu này làm cho ta thoáng kinh ngạc.
Nam nhân này thế nhưng đã biết, ta chỉ tỏ thái độ rất nhẹ, Bộ Phong Trần cư nhiên có thể đoán ta không vui khi bị người khác chạm vào, lực quan sát này không khỏi có chút cường hãn.
Chỉ thích chạm người khác, từ trước đến nay ta không thích người khác trên người mình động tay động chân, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể, đừng nói là hôn môi, cho dù là chạm vào tay một chút cũng sẽ trở mặt, tính này có chút ích kỷ bá đạo, bất quá chỉ cần là một ma đầu, ai lại không có một vài tính cách kỳ quái.
Ta của năm đó, chính là có quyền bá đạo ích kỷ như thế.
Ta từng có thể đem tính cách ích kỷ của mình tăng lên, mà hiện giờ không có võ công nên chỉ có thể chịu đựng trong lòng không thoải mái, bất đắc dĩ dùng ánh mắt đem nam tử bên cạnh thiên đao vạn quả, lòng ta âm thầm quyết tâm, nếu tương lai có một ngày ta khôi phục võ công thì chuyện thứ nhất ta làm chính là đem Bộ Phong Trần đánh ngã.
Tuy rằng nam nhân này đã cứu ta hai lần nhưng thật có lỗi, ta chính là như vậy, một người lấy oán trả ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.