Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 13: Thượng dược – Hạ




Edit: Mèo Gà
Beta: Tình
Ngón tay Bộ Phong Trần có chút lạnh lẽo, va chạm vào vết sẹo trên thân thể ta nhưng lại làm ta phá lệ cảm thấy được cực nóng, giống như là một cái bàn ủi.
Nam tử cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nhu nhu miệng vết thương, mang theo một chút thuốc bột, thuốc này dạng phấn không biết được làm từ cái gì, vẽ loạn trên người ta mang theo một cỗ lành lạnh, thập phần thoải mái, nhưng chính giờ phút này ta không khỏi có chút cảm thấy nóng lạnh giao hòa thật rối rắm.
Ngón tay Bộ Phong Trần nhẹ nhàng nhu nhu vết sẹo, động tác thong thả mà mềm nhẹ, nhưng mỗi lần ngón tay hắn nhu vào đối với ta mà nói đều thập phần khó chịu dày vò, có một chút ẩn ẩn tê dại cùng ngứa ngáy, cảm giác như có người dùng lông chim quét tới quét lui trên người ta, này ngứa ngáy quá sâu, làm cho người ta không có cách nào nắm bắt lấy nó.
Giống như có ngàn vạn con kiến đi qua ngực ta, không ngừng cắn lấy vết sẹo, không đau nhưng lại rất khó chịu, lông trên người đều muốn dựng thẳng, một cảm giác thật kỳ quái.
Ta tình nguyện để hắn sát dược thật nhanh, cũng không phải giống như hiện tại động tác chậm chạp muốn chết.
Cho nên ta nói, ta rất ghét bị người khác chạm vào, cảm giác này bị động không hơn gì thịt bò nằm trên thớt, thân thể ngứa ngáy khó nhịn, cũng không thể động tay gãi, Bộ Phong Trần vẫn vẽ loạn thuốc bột trên vết sẹo của ta, người nọ là hồ đồ thật hay không phát giác ta khác thường?
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết, hành động này không khỏi có chút kích tình sao……
Một nơi nào đó bên dưới, đều đã bị ngón tay băng lãnh của Bộ Phong Trần làm cho nhiệt huyết dâng trào, thật sự đâu phải là người đã chết qua, chẳng lẽ vì lâu rồi không có làm cái việc kia cho nên ta mới chỉ vì ngón tay nhẹ nhàng của nam nhân đụng vào cư nhiên còn có cảm giác mãnh liệt?
Âm thầm cắn chặt răng, ta nhắm mắt lại có chút tức giận nói: “Động tác nhanh một chút!”
“Bôi thuốc cần phải thật cẩn thận, nhanh không được, nếu không dù vết thương lành hẳn cũng sẽ lưu lại sẹo, như vậy sẽ không đẹp.” Thanh âm Bộ Phong Trần chậm rãi truyền vào tai ta.
Ta mở to mắt, nhìn nam nhân đang cúi đầu thay ta thoa thuốc bột: “Đẹp có lợi ích gì, cho ngươi xem sao?”
“Như thế nào mặt đỏ lên, phát sốt?” Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia nghi hoặc, hắn đặt tay lên mặt ta, tay hắn thực lạnh lẽo, mà hai má của ta như là có lửa thêu cực nóng muốn chết, nhìn thấy bộ dáng có chút khó hiểu của Bộ Phong Trần, ta nhất thời có chút quẫn bách.
Nam nhân này thật là không biết hay giả là không biết?
“Ta nóng không được sao?” Ta không kiên nhẫn rống lên một câu, hướng Bộ Phong Trần hô “Mau giải huyệt đạo cho ta, ta hiện tại là một phế nhân, ngươi còn sợ ta đánh được ngươi sao.”
“Không cần gấp, ta đã xem qua, trên người ngươi bị thương nhiều chỗ, trừ bỏ ngực còn có nơi chưa sát qua”. Bộ Phong Trần vừa nói một bên cầm quần áo bao lấy ta, tay đỡ phía sau cổ bế ta đứng lên, vòng tay ra sau lưng ta, ta liền thuận thế té sấp về phía trước ngã vào lòng hắn.
Ôm ấp này của nam nhân dị thường ấm áp mà thoải mái, đầu ta tựa vào bờ vai hắn, khoảng cách gần như vậy, hành động vô cùng thân thiết như vậy, ta bị hành động của Bộ Phong Trần dọa sợ, kỳ thật ta chưa từng cùng người khác có hành động thân mật, cùng người ôm nhau, cho dù là Bạch Hà, cũng chưa bao giờ thân mật quá như thế.
Bộ Phong Trần chết tiệt, rốt cục là vẫn không để yên, rõ ràng cố ý trêu đùa ta.
Lưng đột nhiên một trận mát lạnh, Bộ Phong Trần kéo quần áo phía sau lưng ta xuống đến thắt lưng, hắn một tay trụ ở thắt lưng ta, một tay khác giống như vừa rồi vẽ loạn thuốc bột lên vết thương ở sau lưng, động tác thập phần mềm nhẹ, ta không biết người nọ không phải đối với ai đều như thế, nhưng mà hành động ôn nhu như vậy làm cho ta quên vừa rồi cảm giác quá mức thân mật không thoải mái.
Có lẽ là có chút mệt mỏi, ta cũng không có lại kháng nghị, tùy ý Bộ Phong Trần ôm ta thượng dược.
Trên người hắn có một cỗ hương vị thản nhiên, không giống mùi hoa, không giống son phấn, nhẹ nhàng thản nhiên làm cho người ta miêu tả không được, có chút giống đêm trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong trẻo nhưng lạnh lùng này làm cho người ta muốn giữ lấy thứ hương thơm ngát, tóc trắng mềm mại của Bộ Phong Trần trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, ngẫu nhiên phất qua hai má của ta có chút ngứa.
Chậm rãi nhắm mắt, ta đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng có ủ rũ cảm giác, bất tri bất giác tại trong một mảnh hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng chìm vào giấc ngủ…….
Bộ Phong Trần, ngươi rút cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.