Hơi thở ôn hòa thoải mái quanh quẩn quanh thân, một sợi chỉ vô hình xâu chuỗi thân thể đã bị tàn phá.
Ta nhẹ nhàng ói ra một ngụm trọc khí, chỉ cảm thấy cơ thể như sắp bay tới chín tầng mây, trong cơ thể khí lực hữu dụng tùy thời rít gào giải khai khỏi cơ thể tàn phế của ta, cảm giác quen thuộc đánh động một ít trí nhớ, chẳng bao lâu, ta đã có được công lực còn muốn hùng hậu hơn trước.
Cơ thể ta đã khôi phục nội lực.
Buông lỏng tay ra, Bộ Phong Trần thản nhiên nói: “Ta biết ngươi nhất định rất muốn hỏi vì sao ta phải trợ giúp ngươi khôi phục công lực, ta có thể báo cho ngươi một việc, thánh tôn giả….muốn ta thay hắn chiếu cố một chút người cùng hắn có quan hệ thân mật”. Nam tử, thời điểm nói ra câu này trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý cười trêu tức.
Vừa mới khôi phục công lực còn chưa kịp cao hứng, nghe xong Bộ Phong Trần nói ta chỉ cảm thấy được một cỗ lãnh khí xuyên qua cột sống.
Thánh tôn giả, đứng đầu Thánh môn, đứng đầu Cửu Trọng Môn? Nhờ Bộ Phong Trần chiếu cố giúp người cùng thánh tôn giả có quan hệ thân mật? Người này, không phải là lúc trước nói ra những lời này là ta sao?
Sầu Thiên Ca cảm thấy đau đầu càng thêm nghiêm trọng, này so với cái gì khiến cho Tam Trọng Môn cùng Lục Trọng Môn linh tinh chuyện tình phiền toái hơn nhiều, thực phiền toái, phi thường phiền toái.
Thánh Môn môn chủ cũng quá keo kiệt đi, ta bất quá là thuận miệng nói một câu mê sảng, thánh tôn giả cao cao tại thượng kia như thế nào coi như nghe được trong tai, chẳng những thế còn để trong lòng, ta một cái Thánh môn đệ tử không có tiếng tăm gì, liền cố tình khiến thánh tôn giả phải theo dõi?
Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, ta còn thực không rõ, bất quá thật ra nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Bộ Phong Trần, nếu ngày mai không đi tham gia Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi chiến, chỉ sợ thánh tôn giả sẽ không bỏ qua cho ta, nếu muốn ở Thánh môn qua cuộc sống bình thản, chỉ sợ là một cái hy vọng xa vời.
“Bộ đại hiệp, Bộ thánh nhân, ngươi xem ta què chân, có thể cùng người khác có quan hệ thân mật sao?” Chỉ vào cái chân què, ta cười khổ nói “Người ngoài có thể tin lời đồn như này, ngươi như thế nào cũng tin.”
Nội công đã khôi phục, ta ngồi ở trên ghế, vận khởi chân khí trong cơ thể tuần hoàn quanh thân, một đạo dòng nước ấm từ đan điền bao phủ toàn thân, cũng không tránh khỏi có chút kỳ quái, bất quá là thuận miệng một câu, không có bằng chứng, như thế nào có nhiều người như vậy tin tưởng, hơn nữa trong đó còn có Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần nhìn chân ta, cười nói: “Giống.”
Ngữ khí làm cho ta bất đắc dĩ cảm thấy bị xem thường, bất quá, Bộ Phong Trần thế nhưng cùng Thánh môn môn chủ có quen biết sao? Khó trách, Bộ Phong Trần thoạt nhìn một chút cũng không giống người của Nhất Trọng Môn.
Khóe miệng Bộ Phong Trần khẽ nhếch: “Ta sẽ thay ngươi….chuyển cáo cho hắn.”
…………
……….
Gió mát nhè nhẹ, hương đào thoang thoảng trong gió.
Ánh trăng sáng tỏ, tròn vành vạnh như một chiếc mâm vàng to treo lủng lẳng trên không trung.
Mây mù lượn lờ quanh núi, không biết đáy cốc bao sâu, chỉ có núi nghênh trời, và gió.
Một tòa cung điện nguy nga sừng sững tại đỉnh cao đầy gió, như đứng trên thiên cung trên chín tầng mây quan sát chúng sinh thiên hạ.
“Thánh tôn giả, ta không rõ, vì sao người đặc biệt quan tâm một tên Nhất Trọng Môn đệ tử như Sầu Thiên Ca, ở Thánh môn có hàng ngàn hàng vạn đệ tử, Sầu Thiên Ca bất quá chỉ là hạ đẳng, thiên lôi đánh một cái đã mất hồn.”
“Trí Giả, chẳng lẽ ngươi cho rằng là ta cứu mạng Sầu Thiên Ca?” Tóc trắng tung bay, nhờ ngọc trâm vấn lên, một đôi mắt đạm như trăng lạnh lẳng lặng chăm chú vào mây mù quấn quanh Thánh môn, ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi chiến lần này.
Nam nhân thú vị kia tựa hồ thật sự có tham gia vòng thứ nhất của trận đấu, nhưng mà Bộ Phong Trần cảm thấy được, với tính tình của Sầu Thiên Ca, chỉ sợ rất khó nghe lời hắn.
Sầu Thiên Ca tuy rằng thoạt nhìn là một người đợi ăn chờ chết, nhưng bên trong còn ngoan cố, kiêu ngạo hơn bất cứ ai, kiêu ngạo của người nọ không chấp nhận bị người khác khinh mạn.
Sầu Thiên Ca, Sầu Thiên Ca, nam nhân thú vị này tột cùng đến từ đâu?
“Hồn Sầu Thiên Ca đã quy thiên, tuyệt không thể còn sống, chẳng lẽ hắn chết đi rồi sống lại, không phải do thánh tôn giả cứu giúp?” Tóc trắng, vẻ mặt như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi trong thanh âm lại lộ ra thành thục cùng đạm mạc cùng bề ngoài không tương xứng là Cửu Trọng Môn – Trí Giả, là một nữ nhân.
“Chết đi sống lại, tá thi hoàn hồn, cũng thật hứng thú.” Bộ Phong Trần mỉm cười.
Ngày hôm nay là Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi chiến, Sầu Thiên Ca lấy được thành tích không tồi, mặc dù được ta trợ giúp đã thông kinh mạch để hồi phục công lực, hắn có thể thoải mái đánh bại đối thủ, làm sao không phải là bởi vì trong thân thể kia ẩn dấu một linh hồn không biết từ nơi nào đến.
Bộ Phong Trần từ từ xoay người, nói với nữ nhân: “Trí Giả, ngươi cảm thấy người này như thế nào?”
Nữ nhân mặt không chút thay đổi, giống như trăng sáng giăng qua bầu trời bình thường xinh đẹp mà lạnh lẽo như băng: “Khả năng là Tá thi hoàn hồn, trong sách tuy có ghi lại nhưng chúng ta vẫn chưa chính mắt nhìn thấy, Sầu Thiên Ca nếu thật sự là Tá thi hoàn hồn, chết đi sống lại, kia là mệnh hắn định là không nên tuyệt, thiên ý chính là như thế.”
“Ở đây xa rời trần thế đã lâu, ta nghĩ, có thể hay không có một ngày ta hoàn toàn đánh mất nhân tính gốc rễ, đánh mất thất tình lục dục” Bộ Phong Trần hỏi “Trí Giả, ngươi còn nhớ rõ tên của ngươi?”
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn Bộ Phong Trần, vẫn như cũ dùng thanh âm không hề có chút cảm tình: “Thánh giả, theo ta suy tính, trăng tròn tháng sau là lúc Thánh môn kết giới sẽ suy yếu, đến lúc đó còn phải phiền thánh tôn giả phục hồi Thánh môn cùng nhân gian kết giới, lại thi pháp ngăn chặn ma hồn.”
“Lời này để chuyển đề tài…không khỏi có chút cứng nhắc.” Bộ Phong Trần đạm cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn trăng tròn giắt trên bầu trời, trong mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cửu Trọng sơn thật sự càng ngày càng cao, càng ngày càng lạnh.
Tiếp theo, vẫn là nhìn lại Sầu Thiên Ca trong quá khứ cùng hắn có quan hệ thân mật thế nào, tuy là bị thiên lôi đánh cho tàn phế nhưng vẫn có phương pháp để cứu chữa.
Lại nói tiếp, vết sẹo trên người Sầu Thiên Ca đã sớm tiêu trừ không còn một mảnh, nam nhân kia như thế nào vẫn quấn trên người nhiều băng vải như vậy.
Sầu Thiên Ca thật đúng là một nam nhân thú vị a……