Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 16: Sợ hãi




Một cái cửa sổ cũng không có, trong căn phòng kín bưng u ám tràn ngập mùi hôi thối dơ bẩn đến buồn nôn, ở trên giường có một người đang hấp hối, nếu chiếc giường kia còn có thể gọi là giường, nếu người kia còn có thể gọi là người.
Hình ảnh u ấm, ghê tởm cùng dơ bẩn cũng đủ làm cho người ta nôn hết cơm vừa ăn, tuy rằng ta từng ở chiến trường gặp qua không ít các loại hình ảnh ghê tởm dơ bẩn nhưng cái loại hình ảnh này ai lại nguyện ý nhìn, cơm chiều hôm qua còn muốn nôn cả ra ngoài, cơm chiều nay ta cũng ăn không vào nữa rồi.
Trong phòng tổng cộng có bốn người, ta, Bộ Phong Trần, đầu lĩnh bắt người, còn có vật được gọi là ‘người’ đang nằm trên giường.
“Những người khác đều vô dụng vừa tiến đến trước phòng không phải ngất xỉu thì là nôn mửa, để bọn họ canh giữ ở bên ngoài không để họ tiến vào thêm phiền.” Đầu mục bắt người có chút ngượng ngùng nói.
Ngoài ba người chúng ta bước vào, những bộ khoái khác đều ở bên ngoài canh giữ, đầu mục bắt người hiển nhiên không phải là lần đầu tiến vào trong phòng này, nhưng lúc hắn vào cũng nhịn không được dùng tay áo che kín mũi miệng, nhìn thấy ta cùng Bộ Phong Trần không hề dùng đến đồ vật gì để che mũi cùng miệng mà lại bình tĩnh như thường, đầu mục bắt người trong ánh mắt tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
Phần bình tĩnh này, một nửa là do năm đó trên chiến trường rèn luyện mà ra, còn một nửa là cố ý giả vờ, kỳ thật ta cũng muốn dùng tay áo che kín miệng mũi nhưng lại thấy Bộ Phong Trần ở bên cạnh quả thực giống như không có cảm giác được bốn phía mùi hôi thôi xông lên gai mũi, thật bình tĩnh.
Sau khi ăn cơm xong không phải nên đi dạo vòng quanh trấn nhỏ du lãm một phen hay sao? Ta không khỏi âm thầm thở dài.
Khi đó ở khách điếm, đầu mục bắt người nói hắn gặp phiền toái muốn nhờ giúp đỡ, ta nguyên bản không nghĩ xen vào việc của người khác đang tính tìm lý do cự tuyệt, chưa nói được lời nào đã bị Bộ Phong Trần giành trước đồng ý rồi, kết quả chúng ta liền rời khỏi khách điếm, đi theo đầu mục bắt người tới cái phòng nhỏ u ám tanh tưởi bẩn loạn này.
Đầu mục bắt người nhìn người trên giường, trầm giọng nói: “Người này là một thợ săn của trấn này, trước kia thường xuyên lên núi săn thú vào ban ngày, mấy tháng nay đột nhiên mắc phải quái bệnh, không thể thấy ánh mặt trời, vừa thấy ánh mặt trời liền than đau, đã nhờ nhiều thầy thuốc đến xem bệnh cũng không thấy khỏe lại, sau đó hắn liền bám trụ ở căn phòng nhỏ không có cửa sổ này, thân thể dần dần mục rửa, đến bây giờ trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
“Ta cũng không biết hiện tại hắn còn sống hay đã chết nữa…. ” Đầu mục bắt người giống như rất khó chịu quay đầu đi chỗ khác, thở dài “Ban ngày thì không nhúc nhích, ban đêm lại phát ra một ít tiếng rên rỉ giống như rất đau đớn, hiện tại không ai nguyện ý đi vào phòng này, thầy thuốc nói hết cách rồi, người nhà của hắn đều bảo ta kết thúc thống khổ giúp hắn.”
“Ta… Ta nào dám giết người.” Đầu mục bắt người thở dài, hướng về phía ta, hắn thật cẩn trọng nói “Thu đại hiệp, người này còn cứu được hay không? Nếu thật sự không cứu được, ta liền một đao chém hắn.”
Cả thân thể đều phát sinh giòi bọ, chỉ sợ thần tiên cũng khó mà cứu sống người này, ta đưa tay lên ngang cổ làm hành động giống như cắt cổ, đầu mục bắt người gật gật đầu xem như hiểu được ý của ta.
Ta liếc mắt Bộ Phong Trần đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm người trên giường, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, đi tới bên cạnh nam nhân thấp giọng hỏi: “Trên giường là mỹ nhân sao, ngươi nhìn lâu như vậy.”
“Đi thôi.” Bộ Phong Trần lôi kéo tay của ta xoay người liền rời khỏi căn phòng nhỏ u ám, đầu mục bắt người còn tại trong phòng, phỏng chừng đang đấu tranh tư tưởng có nên giết người kia hay không.
Sau khi ra khỏi phòng, ta khẩn cấp hít thật sâu một hơi, vừa nãy thật sự thiếu chút nữa đã bị thối chết ở trong đó, Bộ Phong Trần đi bên cạnh vẫn một dáng vẻ lạnh lùng như trước.
“Trong phòng đó thối như vậy, cái mũi của ngươi bị hỏng rồi à?” Ta đi qua đưa tay vỗ vỗ mông Bộ Phong Trần, nhẹ giọng cười nói “Cũng là ngươi ngay cả bị người ta đánh cũng không phản ứng.”
Bộ Phong Trần chậm bước, lập tức bắt được bàn tay ta đang loạn động trên mông hắn, nam nhân hơi híp mắt, mắt phượng hẹp dài mang theo ý cười nhợt nhạt, khóe miệng cong lên làm cho người ta cảm thấy vài phần sợ hãi.
“Rất lâu rất lâu không có bị người ta đánh.” Nhìn ta liếc mắt một cái, Bộ Phong Trần buông tay của ta, tiếp tục từng bước nhàn nhã hướng về trấn nhỏ, những lời này nghe như có ý tứ đe dọa, ngụ ý hắn có thể đánh mông ta còn ta thì không thể đánh lại hắn vậy?
Vừa đi, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Vừa nãy lúc vào phòng ta đã vận công bế khí.” Nam nhân giống như thật kính nể nhìn ta, thở dài “Sầu Thiên Ca, mũi của ngươi phải chăng là hỏng rồi?”
Ta nhất thời không nói gì, nói không ra lời.
Nga Sơn trấn không lớn, cả hai đã đi qua hết mấy con phố, ngoài hai cái ngã tư đường có chút náo nhiệt ra thì những ngã tư còn lại đều có vẻ thập phần im lặng, cũng may trấn nhỏ phụ cận có núi có sông, cảnh trí vẫn là không tồi.
“Người vừa nãy là bị bệnh gì, thân thể đều hư thối thành cái bộ dáng đó mà vẫn còn chưa chết.” Một hồi nhớ tới người vừa nãy ở trong phòng, ta còn có chút ghê tởm, khi đó tuy rằng không có nhìn kỹ nhưng người trên giường thân thể đã thối rữa đến mức không còn bộ dáng của con người, trên người đều là giòi.
“Trước kia ngươi có từng gặp qua người như thế?” Bộ Phong Trần hỏi ngược lại.
Ta lắc lắc đầu, lúc ở trên chiến trường tuy rằng cũng đã gặp qua một vài quái bệnh trên người binh sĩ nhưng bình thường đều giao cho quân y cùng thủ hạ xử lý, một Vương gia làm sao có thể tự mình chạy đến tiền tuyến nhìn xem loại bệnh nguy hiểm có khả năng lây nhiễm này của binh sĩ, huống chi, quái bệnh không chữa được đều bị vứt bỏ.
“Hắn mắc không phải là bệnh” Bộ Phong Trần dần thả chậm bước chân, quay đầu nhìn ta, gằn từng tiếng chậm rãi nói “Mà là trúng thi độc.”
“Có ý gì?” Ta nhíu mày, bên cạnh giống như có gió lạnh phất qua, từng đợt quất vào lưng.
Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Ngươi vừa nãy nhìn thấy người kia rất nhanh sẽ không còn là người nữa, một thời gian sau hắn sẽ chết đi nhưng sẽ không giống những người chết khác đầu thai chuyển thế mà sẽ biến thành một khối hung thi.”
Từ từ – Bộ Phong Trần nói chính là không phải, người vừa nãy trong  phòng kia về sau sẽ biến thành cái dạng đó?
“Ngươi nói là thật sao?” Ta cảm giác lòng bàn tay xuất mồ hôi, nhịn không được tiến đến gần Bộ Phong Trần thêm vài bước.
“Bất quá nếu đầu mục bắt người kia giết người nọ ngay hôm nay thì sẽ không có việc gì.” Bộ Phong Trần nói làm cho ta cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó hắn lại còn bổ sung thêm một câu làm cho người ta lo lắng “Chỉ là có người trung thi độc ở đây, chỉ sợ thôn trấn phụ cận còn có một khối hung thi.”
“Bộ Phong Trần – “
“Ân?”
“Khi nào thì chúng ta rời khỏi đây?” (Sầu Thiên Ca không sợ trời không sợ đất cũng có lúc sợ ^ ^ hắc hắc)
………….
…………..
“Tạm thời là ở tại trong trấn nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai rồi đi cũng không muộn.” Bộ Phong Trần nhìn qua cửa sổ, những tia sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn giống như bị sườn núi đen xa xa cắn nuốt.
“Muốn ngủ rồi sao? Sau khi điểm huyệt ngủ của ngươi, ta sẽ đến một phòng khác.” Bộ Phong Trần chậm rãi đi tới, ta cảm thấy dược tính trong cơ thể đã bắt đầu phát tác nhưng không biết có phải là hôm nay nhìn một ít thứ không nên nhìn nên lúc này lý trí có thể khống chế suy nghĩ của bản thân.
“Đừng – không được điểm huyệt ngủ.” Bụng từng trận co rút đau đớn, ta hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói “Ta có thể tự mình vượt qua.” Ta cũng không muốn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó nữa.
“Cần ta rời khỏi phòng không?” Bộ Phong Trần thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định với ta, hắn châm ánh nến trong phòng, ngọn đèn tỏa ánh sáng lờ mờ.
Lúc này làm sao có thể để cho Bộ Phong Trần ở bên cạnh nhìn bộ dáng của ta lúc dược tính tái phát, chỉ là để Bộ Phong Trần rời đi lại không thể nói nên lời, ta không muốn ở trong phòng một mình.
“Lại đây.” Ta nhẹ giọng hô.
Bộ Phong Trần có chút lo lắng tiêu sái bước lại: “Rất khó chịu phải không?”
“Để ta ôm trong chốc lát… Ôm lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều.” Vòng tay ôm lấy thắt lưng nam nhân đứng ở bên giường, khuôn mặt dính sát vào ngực Bộ Phong Trần, ta cảm giác so với vừa rồi tốt hơn nhiều, làm cho ta thư thái không ít.
Nhiệt độ cơ thể của Bộ Phong Trần so với người thường thấp hơn một ít, lúc ôm hắn cơ thể của ta tựa hồ cũng không còn khô nóng khó chịu, chỉ cần vượt qua được, dược tính phát tác hôm nay cũng liền qua, tuy rằng vẫn tra tấn thống khổ hơn hai mươi ngày mới có thể chấm dứt.
“Hô – ” ta như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, ước chừng nửa canh giờ qua đi, dược tính liền dần dần tiêu tán, tuy rằng chỉ là nửa canh giờ mà thôi, đối với ta mà nói giống như cả một đêm dài.
“Có thể an tâm nghỉ ngơi, ta đi sang phòng kế bên.” Thấy ta đã thả lỏng cơ thể, Bộ Phong Trần thực chủ động muốn đến phòng khác ngủ, nếu bình thường ta sẽ rất vui mừng, chỉ là hôm nay… Cảm thấy được trong lòng có chút ‘chíp bông’ (cái quái gì thế này).
“Đừng, đừng đi!” Ngại ngùng, lại không dám mở miệng nói cho Bộ Phong Trần ta kỳ thật sợ hãi ngủ một mình ở trong phòng, kết quả chỉ có thể tìm một lý do “Ngạch – ngươi không phải nói sẽ chịu trách nhiệm sao?”
“Phải” Bộ Phong Trần đáp.
“Phải chịu trách nhiệm cùng ta ngủ, giúp ta làm ấm giường.” Ta nói liều.
“Nga?” Bộ Phong Trần trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói “Vậy được rồi, ta ngủ cùng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.