Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 19: Người là đại bá của con




(Chương này có tên nhân vật tuôi dịch không khớp nguyên tác
1. Điền Ngọt Nhân = Điền Điềm Nhi, tuôi thấy hơi khó đọc nên chuyển thành Điền Mật Nhi cho dễ đọc.
2. Thanh Phong = sư huynh của Điền Mật Nhi, lúc đầu thì là Thanh Phong, lúc sau nguyên tác lại là Thanh Thư trùng với tên của vị quân sư bên Bạch Hà nên tuôi vẫn để là Thanh Phong.)
————————————————
Hung thi biến mất, chỉ còn lại một bãi nước xanh tanh tưởi dần dần ngấm vào trong đất, Bộ Phong Trần tựa hồ đối với đôi nam nữ trẻ tuổi có chút hứng thú, sau khi tiêu diệt hung thi liền mang theo ta nhảy khỏi cây lớn.
“Đa tạ tiền bối cứu giúp!” Hai người nhỏ tuổi kia còn có chút lễ phép, biết là ai cứu bọn họ.
Nam tử mặc trường bào tiến lên từng bước, ôm quyền hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần khom người thật sâu: “Tại hại Thanh Phong, là đệ tử của Ba Khâu đạo nhân, vị này chính là sư muội Điền Mật Nhi.”
Ba Khâu đạo nhân? Nghe tên này, ta không khỏi hơi hơi nhíu mày, như thế nào cảm thấy từng nghe qua tên này ở đâu, chính là trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, bất quá tựa hồ cũng là người tu luyện, hình như từng nghe quốc sư nói qua.
Cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, ta hướng tới tầm mắt nóng rực kia nhìn qua, thì ra là tiểu cô nương Điền Mật Nhi đang dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn ta, bộ dáng giống như thấy được cái gì đó khó có thể tưởng tượng nổi, ta cũng không nhớ rõ ta từng quen biết vị tiểu cô nương này.
“Tiểu cô nương, trên mặt ta có cái gì sao?” Ta cười hỏi.
“Người…:” Điền Mật Nhi chỉ chỉ vào người ta, ấp úng hô lên “Đại bá?!”
Đại bá? Tiểu cô nương này cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi rồi đi, còn ta nhìn qua nhìn lại cũng chưa có già làm sao có thể trở thành đại bá của nàng ấy. Từ từ – cô nương này họ Điền? Trong nháy mắt, ta đã hiểu vì sao tiểu cô nương kinh ngạc đến thế nhìn ta rồi gọi “đại bá”, bất quá ta nếu thật là đại bá thì Bộ Phong Trần một đầu bạc trắng hẳn trở thành ông Nội.
“A, đại bá, con là tiểu Mật nhi, người không nhớ rõ con sao! Ô ô ô….Con rất nhớ người, đại bá!” Tiểu cô nương chính là giống như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường, trước còn rất bình tĩnh, sau lại đột nhiên khóc rống lên, nước mắt tuôn trào, Điền Mật Nhi vừa lau nước mắt vừa hướng về phía ta chạy tới.
Cáp. tiểu cô nương này không phải là nghĩ đem nước mắt nước mũi linh tinh chùi hết trên người ta chứ?! Mắt thấy tiểu cô nương nước mắt nước mũi chảy dài bổ nhào vào người ta, ta nhanh chóng vội trốn phía sau Bộ Phong Trần đem hắn đẩy lên trước.
Điền Mật Nhi chạy lại đột nhiên đụng phải một người nam nhân tóc trắng, còn tưởng rằng là một người giống với sư phụ, nhưng cẩn thận nhìn rõ mới thấy là một mỹ nam tử so với tất cả nam nữ mà nàng gặp trước đây đều đẹp hơn, tiểu nha đầu nhất thời đỏ mặt, khóc cũng không khóc nữa, chính là có chút không biết phải làm sao đứng tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn Bộ Phong Trần, lại muốn nhìn đại bá của nàng.
Nha đầu kia bộ dáng thật khiến người yêu thích.
“Tiểu Mật nhi, muội không có nhận sai người chứ?” Thanh Phong chạy qua kéo tiểu cô nương lại, hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần giải thích “Nhị vị đại hiệp không cần để ý, sư muội có thể là nhận sai người, sư muội trước đây cùng đại bá của nàng quan hệ tốt lắm, bất quá vào mười năm trước đại bá của nàng đã rời khỏi đây đi tu luyện.”
“Không sai đâu, người chính là đại bá của ta, bộ dáng của đại bá một chút đều không có thay đổi!” Tiểu cô nương đáng thương hề hề nhìn ta “Đại bá, con là tiểu Mật nhi, đại bá, con đang nói với người a, người…Người không phải quên mất tiểu Mật nhi rồi chứ.”
Ta không khỏi nhíu mày, thật đúng là khéo, ta còn thật sự trở thành đại bá của tiểu cô nương.
“Xem ra, hôm nay có sự tình cần phải nói rõ.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói “Tiểu cô nương, hắn đích thật là đại bá của nàng, chỉ là người tu hành đã mười năm sớm quên mất chuyện phàm trần, hắn hiện tại tên là Thu Thiên Ca, là sư đệ của ta, nhưng nàng không cần thương tâm, hôm nay gặp nhau, chính là do hai người duyên trần chưa dứt.”
“Ân, ta từng nghe sự phụ nói, người ở chỗ kia thường đem mọi chuyện từ trước quên mất.” Mỹ nhân nói chuyện đúng là hữu hiệu, Bộ Phong Trần nói dăm ba câu liền khiến tiểu Mật nhi không khóc không náo loạn nữa.
Cái chỗ kia dĩ nhiên chính là Thánh môn.
Vào đêm đó, chúng ta nghe Điền Mật Nhi kể về chuyện quá khứ, tiểu cô nương trước đây cùng đại bá của nàng quan hệ thân thiết lắm, đại bá kia cũng thường xuyên dạy nàng học pháp thuật, sau đó đại bá đi đến Thánh môn xa rời nhân thế, tiểu cô nương vẫn tưởng rằng rốt cuộc sẽ không còn được gặp đại bá nữa, nào biết cơ duyên xảo hợp lại gặp được Ba Khâu đạo nhân, nói tư chất của nàng rất tốt, là một người có căn tu, Điền Mật Nhi đã nghĩ có một ngày nàng cũng có thể đi đến chỗ kia để gặp đại bá.
Kết quả mười năm về sau, Điền Mật Nhi đã trở thành đệ tử của Ba Khâu đạo nhân, tu vi không có tiến bộ nhiều nhưng may mắn hiện giờ nàng rốt cuộc gặp lại đại bá mà nàng ngày đêm tưởng niệm (mong nhớ).
Cũng không thể nói cho tiểu cô nương này đại bá của nàng sớm đã bị thiên lôi đánh chết ở Thánh môn, nhìn tiểu cô nương khiến người ta yêu thích, ta cũng thừa nhận chính mình là đại bá của nàng, đại bá thì đại bá đi, có lẽ coi như là bình thường đi.
“Đại bá, chỗ kia chơi vui không? Đẹp hay không đẹp a?” Điền Mật Nhi sôi nổi ở bên cạnh ta không ngừng hỏi, hoạt bát, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy chán ghét, còn hơn cảm giác ở bên ngụy thánh có chút nặng nề, Điền Mật Nhi thật ra làm cho người ta cảm thấy vui hơn.
“Chỗ kia?” Ta hỏi “Tiểu Mật, con vẫn nói về cái chỗ kia là chỗ nào, là chỗ nào con có biết không?”
Điền Mật Nhi lắc lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng, nói “Sư phụ không nói cho con biết, ông ấy nói cái chỗ kia là chỗ không tốt, bên trong đều là người xấu, còn có một lão nhân siêu cấp siêu cấp già nua, là lão quái vật siêu cấp siêu cấp đáng sợ, người ta ngàn vạn lần không thể đi, con nói là con muốn đến chỗ kia, sư phụ liền mắng con.”
“Siêu cấp siêu cấp già nua… Siêu cấp siêu cấp đáng sợ a….” Ta nhịn không được bật cười, lời này thật làm người vui vẻ nha.
“Đại bá đại bá, cái chỗ kia thật sự là có một lão quái vật siêu cấp siêu cấp già nua, siêu cấp siêu cấp đáng sợ sao?” Tiểu Mật Nhi chạy tới bên cạnh ta, tò mò hỏi.
“Ngạch -” trộm nhìn Bộ Phong Trần ở một bên trầm mặc không nói, ta cười nói với Điền Mật Nhi “Tiểu Mật, vấn đề này con đi hỏi cái tên lạnh như băng ở bên này, hắn so với ta ở chỗ kia lâu hơn, biết nhiều hơn ta.”
Điển Mật Nhi trộm nhìn Bộ Phong Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ, nàng chậm rãi đi tới gần Bộ Phong Trần, nhỏ giọng hỏi “Đại,,, Đại ca ca…”
Đại ca ca? Ta thiếu chút nữa té ghế, Bộ Phong Trần một đầu tóc trắng, rõ ràng chính là một siêu cấp siêu cấp lão nhân, như thế nào được gọi là ‘đại ca ca’, vô duyên vô cớ làm cho đại bá là ta nháy mắt biến lão.
“Chuyện gì?” Bộ Phong Trần thản nhiên đáp lời, trước sau như một ôn hòa dễ gần.
Bị Bộ Phong Trần nhìn thoáng qua, Điền Mật Nhi nhất thời cái gì cũng không biết, ấp úng nửa ngày cũng không biết nói cái gì, nàng sớm đã quên nàng muốn hỏi cái gì, nghẹn nửa ngày mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói “Không…Không có gì….”
Nói xong, Điền Mật Nhi nhanh chóng chạy tới bên cạnh ta, thập phần khẳng định thấp giọng nói: “Đại bá, con cảm thấy sư phụ gạt con, con thấy đại bá người cùng… Cùng cái kia đại ca ca bộ dạng đều đẹp, chỗ kia lẽ nào sẽ có cái gì lão quái vật đâu, sư phụ thật là xấu, luôn gạt con.”
Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cái người lạnh như băng giống người chết Bộ Phong Trần, ta thật sâu cảm thấy được Điền Mật Nhi hoạt bát này cũng không nên đi đến Thánh môn thì tốt hơn, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ biến thành lạnh như băng giống Bộ Phong Trần, khi đó cho dù có được sinh mệnh vô tận chỉ sợ cũng sẽ bị chính mình làm cho đông cứng mà chết.
Điền Mật Nhi không muốn về nhà, kết quả liền đi theo chúng ta đến khách điếm, tiểu cô nương sớm đã mệt mỏi, lập tức nằm lên giường ngủ ngay.
“Ba Khâu đạo nhân tựa hồ không thích chỗ kia.” Ta cảm thấy thật kỳ lạ, hay là vị Ba Khâu đạo nhân kia tiếp xúc qua người Thánh môn sao? Có lẽ tựa hồ là người đã vào Thánh môn thì rất khó ra ngoài lần nữa.
“Chỗ kia tên là Thánh môn, là thánh địa mà hết thảy người tu hành đều muốn hướng đến.” Thanh Phong đột nhiên nói một câu “Truyền thuyết nói rằng nơi đó xa trần thế, tựa như tiên cảnh, cũng có vô số linh đan diệu dược cùng thư tịch mà người tu hành ham muốn, sư phụ sở dĩ không thích Thánh môn cũng là có nguyên nhân, sư phụ từng có người đệ tử mà ngài đắc ý nhất, cũng là một vị sư huynh của ta lại có cơ hội được đến Thánh môn, sau đó sư huynh cũng không trở lại nữa.”
“Sư phụ tuy rằng không có nói nguyên nhân cụ thể nhưng mỗi khi đề cập đến vị sư huynh kia, sư phụ thường có vẻ thập phần thương tâm.” Thanh Phong cười khổ mà nói “Cũng bởi vì như thế, sư phụ không muốn đệ tử của mình đi đến Thánh môn, chính là… Thánh môn nào dễ dàng có thể tùy tiện đi vào, hết thảy đều phải xem duyên phận và hơn nữa là tu vi của bản thân.”
Nhìn ra được, Thanh Phong này một lòng hướng tới Thánh môn.
Thanh Phong ẩn ẩn có chút kích động nói “Lần này có thể được nhị vị đến từ Thánh môn cứu giúp, thật sự là vinh hạnh của Thanh Phong, nếu… Nếu thánh nhân không chê có thể chỉ điểm cho tại hạ một chút được không?”
Ta cười cười, cái chuyện chỉ điểm hay là thôi đi, nếu người này muốn đến Thánh môn thì…. Ta chỉ chỉ Bộ Phong Trần như khối băng ngồi kế bên, cười nói: “Vấn đề này ngươi đi hỏi tên lạnh như băng ở bên này, hắn ở chỗ kia lâu hơn ta, biết cũng nhiều hơn ta, để hắn chỉ điểm ngươi là tốt nhất.”
Thanh Phong nhất thời có chút quẫn bách, ấp úng không biết nói cái gì.
Ta đột nhiên phát hiện, tựa hồ ta cùng Bộ Phong Trần đến phàm trần tới nay, những người cùng Bộ Phong Trần nói chuyện đều cực kỳ ít, đại bộ phận mọi người tình nguyện nói chuyện với ta cũng không dám nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.