Edit: Tình
Beta: jungjenny
“Lão gia cãi nhau với Bộ tiên sinh sao, hai người đều đã một ngày không nói chuyện, lúc trước lão gia cùng Bộ tiên sinh mỗi ngày đều ngồi uống trà nói chuyện phiếm.”
“Tô Tô, nói nhỏ thôi, lão gia đến đấy…”
Nhỏ giọng cái gì, thanh âm lớn như vậy muốn nghe không được cũng khó, ta đẩy cửa đi vào thư phòng, Tô Tô cùng Đồng Đồng ở thư phòng quét tước sửa sang, thuận tiện nhỏ giọng bát quái chuyện giữa ta và Bộ Phong Trần.
Vừa mới còn nói vui vẻ, lập tức im phăng phắc, giống như hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh.
“Lão gia.” Tô Tô cùng Đồng Đồng đồng thanh nói.
“Các ngươi đi ra ngoài đi, ở bên ngoài trông coi cẩn thận, không được để bất luận kẻ nào tiến vào.” Ta vừa mới vung tay lên, Tô Tô cùng Đồng Đồng chạy thật nhanh ra ngoài, sợ bị ta răn dạy.
[Phàm trần hỗn loạn, mỗi người một vận mệnh, ngươi nếu đã muốn rời khỏi thế gian, cần gì phải một lần nữa dính vào] đêm qua Bộ Phong Trần đã nói như vậy.
Thì đã sao, mỗi người có một vận mệnh, Sầu Thiên Ca cũng có vận mệnh của Sầu Thiên Ca, nếu ta thật sự đã chết, không hề thuộc về thế giới này, ta tự nhiên sẽ không lại nhúng tay vào chuyện thế gian.
Nhưng sự thật ta còn sống, hơn nữa lại quay về nơi này, hết thảy đều do ý trời, nói không chừng đây là vận mệnh của ta, dù không có sự hỗ trợ của Bộ Phong Trần.
Ta lắc lắc đầu, ngồi ở trước bàn nhìn giấy trắng ngẩn người, không có Bộ Phong Trần cũng không sao, hiện giờ Triệu Thiệu đang ở trong khách điếm, Triệu Thiệu là tiểu vương gia của miền Nam, thực lực không kém, cho dù Bạch Hà biết bọn Yến Vô Song đi tới miền Nam, Bạch Hà cũng rất khó vượt lãnh thổ đi tróc nã bọn họ.
Đây không phải là cơ hội tốt mà trời ban cho chúng ta sao?
Đúng, trước tiên đi tìm Triệu Thiệu! Phải nghĩ cách để Triệu Thiệu đáp ứng yêu cầu của ta mới được.
Trong lòng hạ quyết định, ta bật người đứng dậy rời khỏi thư phòng, vừa mới mở cửa bước ra ngoài liền đụng phải Bộ Phong Trần đang đứng trước cửa, ta hơi hơi sửng sốt, Bộ Phong Trần nhìn thấy ta, dịu dàng hỏi “Muốn đi đâu?”
Đồng Đồng, Tô Tô chết tiệt, Bộ Phong Trần đến đây cũng không thông báo một tiếng, về sau nhất định giáo huấn một chút hai tên ăn cây táo rào cây sung kia.
“Không liên quan ngươi.” Bàn tay thô lô đẩy Bộ Phong Trần ra, ta bước về phía trước, Bộ Phong Trần cũng theo sau, thản nhiên nói một câu.
“Ba ngày sau chính là trăng tròn, đến lúc đó ta sẽ ở trên đỉnh núi ở ngoài thành chờ ngươi, nếu nguyện ý, ngươi có thể đến đó cùng ta…” Thanh âm của Bộ Phong Trần ở phía sau vang lên.
Ba ngày sau? Bàn tay phía dưới ống tay áo dài nhịn không được hơi hơi nắm chặt, phải đi thì đi đi, nói việc đó với ta làm gì? Thật là khéo, ba ngày sau cũng vừa vặn chính là ngày khai trương khách điếm.
Rời khỏi hậu viện đi tới đình viện, vào trong phòng Triệu Thiệu tìm, thấy tiểu vương gia còn đang say ngủ.
“Dậy đi.” Một cước đem miền Nam tiểu vương gia đạp xuống giường.
“Ai nha, ai a – nha, Thu đại ca, ngươi không phải đi nhầm phòng đó chứ, ta không phải Bộ tiên sinh a!”
“Ai nha nha – Thu đại ca, ngươi đừng đánh người! Ngươi… Ngươi sao lại đánh ta, Bộ tiên sinh, Bộ tiên sinh cứu mạng a…”
…………………..
………………….
“Thu đại ca, cho dù ta thiếu khách điếm tiền cơm, cũng không thể đánh khách nhân chứ…” Triệu Thiệu lẩm bẩm ngồi dậy, vừa xoa chỗ bị đánh, vừa ủy khuất nói “Các ngươi phải chịu trách nhiệm, xem ta đi, khuôn mặt đều hốc hác đến độ này rồi.”
Ta ngồi xuống bàn uống trà, liếc mắt nhìn Triệu Thiệu, hừ lạnh nói: “Da mặt của ngươi dao nhỏ cũng cắt không đứt.”
“Ta… da mặt ta rất non rất mỏng đó!” Triệu Thiệu kêu gào vài câu, rồi sau đó nhỏ giọng “Thu đại ca, ngươi không phải đặc biệt đến tìm ta để làm rõ phải trái đi, ta thực nghèo rồi, ngài đại nhân ắt phải đại lượng, miễn phí cho ta hai ngày tiền cơm được không?”
“Đường đường là tiểu vương gia của miền Nam, làm sao không có tiền?” Ta nói một câu, sắc mặt của Triệu Thiệu liền thay đổi, lập tức nhảy dựng, dáng vẻ kinh ngạc, ngón tay chỉ vào ta nói: “Ngươi… Ngươi làm sao biết được, làm sao biết ta là….”
“A, ta đã biết, Thu đại ca cùng Bộ tiên sinh quả nhiên là tiên nhân từ tiên sơn hải ngoại đến, cái gì cũng biết. Ai, được rồi, kỳ thật bổn vương chính là tiểu vương gia miền Nam, Triệu Thiệu, nhưng vương gia thì cũng có lúc thiếu tiền a.” Triệu Thiệu tự hỏi rồi tự đáp, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ làm người ta buồn cười.
Nhắc tới “tiền”, Triệu Thiệu rõ ràng uể oải, vẻ mặt ai oán nhìn ta nói: “Thu đại ca, mười vạn lạng bạc trắng đã là toàn bộ gia sản của ta.”
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tiểu vương gia, Thu mỗ có một giao dịch muốn cùng ngươi bàn bạc, chẳng biết có được hay không?” Bàn tay lấy từ trong ngực ra khối kỳ lân ngọc bội, ánh mắt Triệu Thiệu giống như keo dán nhất thời trên ngọc bội của ta.
“Này… cái này không phải ngọc bội kỳ lân đã bị cướp đi sao?” Triệu Thiệu nhỏ giọng, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức tiến đến trước mặt ta nói “Làm sao lại ở trong tay ngươi?”
Bàn tay đẩy Triệu Thiệu đang quá thân cận với ta, một lần nữa đem kỳ lân ngọc bội cất vào trong ngực, nói: “Tiểu vương gia chỉ cần tiện đường mang giúp ta vài người đi miền Nam, ta chẳng những trả lại cho ngươi mười vạn lạng bạc mà khối kỳ lân ngọc bội này cũng đưa cho ngươi, giao dịch như vậy, liệu vương gia có hứng thú?”
Triệu Thiệu mở to mắt nhìn, gian nan nuốt nước miếng một cái, nỉ non nói: “Mười vạn lạng bạc còn có ngọc bội, ngươi đều đưa cho ta?”
“Ta bảo người đem bạc trả lại cho tiểu vương gia trước, về phần ngọc bội, còn phải đợi sau khi vương gia giúp ta đem người đưa về miền Nam, sau đó… mới đưa cho ngươi, khách điếm của ta vẫn tại đây sẽ không biến mất, tiểu vương gia nếu không tín nhiệm tại hạ, chúng ta còn có thể lập chứng từ để làm chứng.” Ta nói.
“Không, không cần! Tốt lắm, tốt lắm! Chúng ta khi nào khởi hành!” Triệu Thiệu cao hứng mặt mày hớn hở “Thu đại ca, ngươi thật sự là thật tốt quá, kỳ thật lần này ta đi vào Giang thành chính là vì kỳ lân ngọc bội, nếu không đem được ngọc bội về, ta có thể không dám quay về miền Nam.”
“Cái này tốt lắm, ta có thể trở về! Bạc cũng còn nguyên, hắc hắc hắc…” Triệu Thiệu tự nói tự cười.
Vì kỳ lân ngọc bội! Bất quá là một khối ngọc bội bình thường thôi.
Không hề nghĩ nhiều về ý tứ của Triệu Thiệu, ta rất nhanh cùng hắn giao dịch, chỉ cần ta tìm được tám người còn lại, đến lúc đó có thể để bọn họ giả thành thuộc hạ của Triệu Thiệu cùng nhau trở lại miền Nam.
“Thu đại ca, chúng ta đại khái khi nào thì đi?” Triệu Thiệu hỏi.
“Ba ngày sau, lúc khách điếm khai trương.”
Không khỏi đêm dài lắm mộng, dĩ nhiên càng nhanh càng tốt, thời gian ba ngày đã đủ để tám người kia đuổi tới khách điếm, ngày khách điếm khai trương sẽ có khách nhân từ bốn phương tám hướng tụ hội lại đây, ngư long hỗn tạp nên càng không dễ bị Bạch Hà phát giác.
Ba ngày, thời gian ba ngày….
…………………..
…………………..
“Lão gia, chim ưng của ngài đã đến ngoại thành, tổng cộng tám con, nghe ngài phân phó, không để cho chim ưng tới gần trong vòng mười dặm cách cửa thành.” Tô Tô bên cạnh ta nói.
“Tô Tô, ngươi chiếu theo phương pháp của ta đem chim ưng thả ra ngoài, nhớ kỹ, nhất định phải ra ngoài thành ba mươi dặm mới cho phép thả ra.” Ta dặn dò.
“Dạ, Tô Tô đã biết.”
Tô Tô sau khi rời khỏi, một cái bóng đen xuất hiện phía sau lưng ta, thanh âm của Yến Vô Song bên cạnh truyền đến: “Lão gia, ngài cũng cùng chúng ta rời nơi này đi miền Nam chứ?”
Đi miền Nam cùng thủ hạ sao? Ha hả, không có khả năng.
Ta lắc lắc đầu nói: “Ta chỉ khiến cho tám người bọn họ ba ngày sau cùng tới khách điếm, đến lúc đó, các ngươi cải trang thành bộ hạ của Triệu Thiệu theo thuyền của hắn rời Giang thành đến miền Nam, Vô Song, nhớ kỹ, nếu tám người bọn họ hỏi ta, ngươi không được để lộ tin tức, nói là Sầu Thiên Ca còn sống nhưng không cần bọn họ nữa, bảo bọn họ hãy sống tốt ở miền Nam.”
Về phần ta, sẽ không đi miền Nam.
Nhà của ta, sớm đã không tồn tại.
Đi nơi nào? Ta cũng không biết nên đi nơi nào, có lẽ một người cô độc lưu lạc khắp nơi, có lẽ ở lại khách điếm Nhất Song Nhân, cứ như vậy già đi.
Thánh môn… Có thể đuổi tới đỉnh núi ngoại thành? Bờ sông Giang thành xa đỉnh núi như vậy.
Vốn định nhờ Bộ Phong Trần hộ tống bọn họ tiến vào miền Nam, hiện giờ, cũng chỉ là một cái ý tưởng buồn cười mà thôi, ta chỉ là một phàm nhân, dựa vào cái gì mệnh lệnh cùng yêu cầu một Thánh môn môn chủ.
Giống như là Bộ Phong Trần phải đi về, ta cũng cản không được.
Bộ Phong Trần chết tiệt…. Ta ở khách điếm Nhất Song Nhân có ăn có uống, việc gì phải đi theo ngươi về Thánh môn nghèo kiết hủ lậu để tự mình trồng trọt.
Cùng lắm thì, ta không trở về Thánh môn, chúng ta cả đời cũng không gặp là được.