Thánh môn yên tĩnh, trong đêm khuya đột nhiên dậy lên một đạo thánh quang từ phía chân trời, quấy nhiễu không ít Thánh môn đệ tử còn chưa đi vào giấc ngủ say.
Nhất Trọng môn.
“Ánh sáng kia là cái gì xảy ra, lại có người bị thiên lôi đánh trúng? Thoạt nhìn không giống sấm sét.” Trong Nhất Trọng môn, tiểu Hoa vừa gặm chân gà vừa nhìn đạo thánh quang vụt qua.
“Là từ nơi đó… Từ nơi đó xuất hiện ánh sáng, có phải là nơi môn chủ đại nhân đang ở?” Nhẹ nhàng thở dài, tiểu Thảo nỉ non nói: “Thoạt nhìn cũng không phải ánh sáng của tia chớp.”
“A… Là môn chủ sao? Nơi đó chính là đỉnh của Cửu Trọng môn phải không, ai da, không biết cả đời này ta có vinh hạnh được đến Cửu Trọng môn để được nhìn Thánh môn môn chủ đại nhân một cái không nữa… Tiểu Thảo này, ngươi nói Sầu Thiên Ca đi đâu rồi, đột nhiên biến mất tăm, mặc kệ hỏi ai cũng không biết.” Trừng mắt nhìn tiểu Thảo, tiểu Hoa nói: “Tiểu Thảo à, ngươi nói Thiên Ca có phải bị môn chủ mang đi đâu rồi không?”
“Hửm, vì cái gì lại nói như vậy?” Nam tử khó hiểu hỏi.
“Bởi vì trước đó nghe đồn thôi, nói Thiên Ca cùng môn chủ có gian tình…”
“A… Không có khả năng, Thiên Ca lớn lên như vậy (ý nói ảnh không đẹp còn bị què), tính cách còn cổ quái.”
“Ừ, nói cũng đúng, nhưng mà Sầu Thiên Ca rốt cuộc đã đi đâu, qua lâu như vậy…”
……………..
……………..
Phía trên Cửu Trọng môn, thánh quang lóng lánh cả đỉnh Tuyết Phong, nháy mắt chiếu sáng một vùng thánh khiết màu bạc.
Năm mũi nhọn trong pháp trận bùng nổ một trận hào quang, sau đó dần dần trở nên ảm đạm, nam tử nguyên bản ngồi xếp bằng ở bên trong dần mất đi hô hấp, mất đi độ ấm, chậm rãi ngã về phía sau, không nhúc nhích nữa.
“Thánh giả?” Nữ tử lạnh lùng từ gần đó chậm rãi đi ra, liếc mắt qua nam tử đã hoàn toàn mất đi hô hấp, lại nhìn Bộ Phong Trần ngồi ở phía ngoài trận.
Hai mắt buông xuống, tóc dài màu bạc tùy ý rối tung ở trước ngực và phía sau, vĩnh viễn đều là vẻ đẹp trầm tĩnh như vậy, mị lực ngay cả ánh trăng đều phải ảm đạm, đây là môn chủ Bộ Phong Trần của bọn họ, từ khi nàng đến Thánh môn, qua nhiều năm, Bộ Phong Trần vẫn không có thay đổi.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết chưa từng thay đổi, tính cách băng lãnh… lại dần dần thay đổi.
Trí giả không khỏi nhìn nam tử bên trong pháp trận, nam tử kia đến tột cùng là ai, có thể làm cho Thánh môn cao ngạo môn chủ xảy ra biến hóa mà nàng không thể lý giải được.
“Thánh giả, ngài tỉnh?” Vừa chuyển mắt, Trí giả nhìn thấy nam nhân lạnh lùng kia vốn nhắm mắt lại dần dần mở ra, quá mức bình tĩnh, quá mức lạnh lùng.
“Trí giả, lâu không gặp, đã quên cách xưng hô với ta rồi sao?” Thanh âm đạm mạc từ trong miệng nam nhân mà ra, chưa từng nhìn nử tử một lần, Bộ Phong Trần đứng dậy hướng tới ‘Sầu Thiên Ca’ ở bên trong pháp trận đã muốn mất đi hô hấp.
Nheo mắt, nữ tử cúi đầu một lần nữa hô một tiếng: “Môn chủ, ngài tỉnh.”
“Đúng vậy, ta tỉnh.” Cười lạnh một tiếng, Bộ Phong Trần đi tới trước mặt ‘Sầu Thiên Ca’ ngồi xổm xuống, đưa tay phủ lên hai má lạnh như băng của nam nhân, nhẹ giọng thở dài: “Một khi mất đi linh hồn, thân thể là tái nhợt vô lực, bình thường đến đáng thương lại không hề hấp dẫn chút nào.”
Đưa tay sờ sờ lên thân thể nam nhân, Bộ Phong Trần lấy ra chủy thủ toàn thân tuyết trắng, trên chủy thủ tựa hồ thiếu một khối bảo thạch.
Lưu quang cũng không ở trên người, là bị ngụy thánh lấy về hay là bị Sầu Thiên Ca đưa tới thân thể nguyên bản của hắn?
Thu hồi bàn tay, Bộ Phong Trần xoay người không nhìn thân thể đã mất đi linh hồn kia.
“Môn chủ, nên xử trí như thế nào?” Nữ tử nhìn nam nhân trong pháp trận.
“Chôn đi.” Dù sao cũng là thân xác mà nam nhân kia từng lưu lại, không phải sao?
Ha hả — Sầu Thiên Ca, ngươi đến tột cùng là dạng người gì, khiến cho Bộ Phong Trần ta xem vừa mắt, ngươi đến tột cùng có thể lẩn trốn ở thế gian được bao lâu.
Hít sâu một hơi, Bộ Phong Trần nắm chặt nắm tay khuất trong tay áo dài rộng.
Sầu Thiên Ca, chờ ta tìm được ngươi, nhất định phải phi thường chiếu cố ngươi! Còn dám thừa dịp ta không ở cùng tên hỗn đản kia ước hẹn.
Sầu —- Thiên —- Ca!
“Từ từ!” Bộ Phong Trần đột nhiên hô một tiếng, quay đầu nhìn trí giả, nói: “Tạm thời… Tạm thời không cần mai táng thân thể kia.”
Đột nhiên nghĩ tới một phương pháp không tồi, một phương pháp có thể tìm được Sầu Thiên Ca.
…………..
…………..
“Hát! Hát! Ha ha — Hắt xì!”
A… Sao lại thế này, hắt xì không ngừng, là rất lạnh sao? Vẫn là thân thể này ngủ lâu trong hầm băng quá, kết quả hiện tại hắt xì liên tục.
Chỉ là mới rồi sao lại cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh? Không phải có người nói xấu sau lưng ta đó chứ? Chậc chậc, Sầu Thiên Ca đã ‘chết’ lâu như vậy, những người đó còn không tích đức cho cái miệng nữa.
“Vương gia! Vương gia! Canh gừng, canh gừng đến đây, ngài uống nhanh chút, đừng để bị cảm.” Bưng một chén canh gừng nóng hầm hập, lão Tứ tóc tai bù xù chạy vào phòng, cung kính dâng lên canh gừng.
Mấy tên này vừa mới còn than thở không ngừng, cái gì xác chết vùng dậy, cái quỷ quái gì thế này, cũng không nhìn xem bản thân mình xấu như quỷ.
“Lão Tứ, buổi tối xõa tóc bù xù là để giả quỷ hù chết người hay sao?” Trừng mắt nhìn người nọ, ta đưa tay tiếp nhận chén canh gừng uống một ngụm, sau đó liền phun ra hết. “Mang đi, khó uống muốn chết.”
“Vương gia, ta… Chúng ta làm sao dọa người được như ngài chứ, hơn nửa đêm đột nhiên từ trong quan tài băng đi ra, còn tưởng là…” Lão Tứ lại than thở.
Còn nói xác chết vùng dậy? Ta trừng mắt người nọ, trầm giọng nói: “Không có việc gì làm phải không? Đi ra ngoài, đem quần áo của ta chuẩn bị thật tốt, bảo những người khác cũng nghỉ ngơi cho tốt, không cần chờ ta ở bên ngoài, ta hiện tại mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi.”
“Ách, Vương gia, canh gừng ngài không uống sao? Tuy nói tắm nước dược thảo mà lão Thập đặc chế có thể hồi phục độ ấm của cơ thể lạnh như băng, nhưng mà vẫn nên… uống chén thuốc này đi.” Bưng canh gừng, lão Tứ chớp chớp mắt nhìn ta, người nọ, rõ ràng là bộ dạng còn chưa hết hoảng sợ.
Bất quá cũng đúng, một người vốn đã chết gần năm, đột nhiên từ trong quan tài đi ra… tên này khẳng định là bị dọa cho nhảy dựng.
Thích ứng thật kém, lúc trước như thế nào bị ta **? Một đám đều choáng váng!
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! A — trợn to mắt ra mà nhìn đi, ta có giống quỷ sao?” Đem lão Tứ đá ra ngoài, hít thật sâu một ngụm khí, sau đó tựa đầu vào bồn tắm nhắm mắt lại.
Giống như đang nằm mơ, bất quá chỉ nhắm mắt lại, lại một lần nửa mở ra, kết quả biến trở lại thành Sầu Thiên Ca nguyên bản.
Sầu Thiên Ca vẫn như cũ là Sầu Thiên Ca, Bộ Phong Trận hiện giờ ở trên đỉnh của Thánh môn không biết khi nào mới có thể gặp lại.
“Bộ Phong Trần tên ngu ngốc nay, chỉ nói cho ta phương pháp trốn tránh mà không đề cập đến phương pháp tìm được hắn, một tháng… Một tháng sau ta phải đi đâu tìm ngươi? Nếu ngươi tìm không thấy ta, ta tìm không thấy ngươi thì phải làm sao đây? Đường đường một Thánh môn môn chủ, làm sao lại ngu ngốc đến cỡ này.”
Thở dài một hơi, xoa thắt lưng thư giãn thân thể, ta đứng dậy khỏi bồn tắm, ** tiêu sái đi tới chiếc gương ở trong phòng.
“Một năm không thấy, ha hả.” Từ cao xuống thấp nhìn lại một lần, đưa tay sờ sờ mặt mình, ta không khỏi cười lên.
“Bộ Phong Trần, nếu ngươi thấy ta lúc này, không biết có kinh diễm hay không nhỉ?” Nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc đen dài, từ phía trước ra phía sau, ô, tốt thật đó, hoàn mỹ ghê, so với Bộ Phong Trần cũng không kém mấy (Tình: tái phát bệnh rối loạn nhân cách ái kỷ đây mà ~).
Quả nhiên, Sầu Thiên Ca mới là nam nhân hoàn mỹ nhất thế gian (chịu hết nổi với anh này), về phần Bộ Phong Trần, tên kia không thuộc thế gian nên không tính vào.
“Ơ — nơi này sao lại có một sợi tóc trắng? A —- nhất định là nằm trong quan tài lâu quá, thôi, thừa dịp thời gian một tháng này tĩnh dưỡng cho tốt, nhìn kỹ, sắc mặt cũng quá tái nhợt, phải đi ra ngoài phơi nắng phơi nắng, ô, chân tay cũng cứng ngắc nữa, phải đi ra ngoài tập luyện tập luyện.”
Một tháng thôi mà, dù sao cũng chỉ là một tháng, nháy mắt liền qua.
Đều đã sống một mình ở thế gian hơn ba mươi năm, chẳng lẽ bây giờ không thể một mình qua một tháng?
Nằm trên chiếc giường ấm áp, ta trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không khỏi than nhẹ, vẫn là có chút không thích ứng nho nhỏ, không ai ở bên cạnh, cảm giác có chút chút cô đơn, chút chút lạnh lẽo.
Dù sao đêm hôm qua còn không phải chỉ mình ta nằm trên giường, ngày mai trời lại sáng.
[Sầu Thiên Ca, ngươi cũng dám phản bội ta, ngươi — ngươi chờ đó cho ta!]
Kết quả vừa nhắm mắt lại liền mơ thấy ác mộng.