Lại nhớ tới Nhất Trọng Môn, từ ‘lại’ vào lúc này nhất thời có vẻ ý vị thâm trường.
Đúng vậy, Sầu Thiên Ca ta đã trở lại, một mình từ Nhất Trọng Môn đi ra ngoài cũng một mình quay lại, không có gặp được người ta muốn gặp, nhưng chung quy biết vì cái gì ngụy thánh không đến địa điểm hẹn.
Ông trời có phải cảm thấy được quá trình ở bên nhau của ta và Bộ Phong Trần quá thuận lợi, vì thế liền cố ý chọc ghẹo chúng ta, những phàm nhân đáng thương.
Tính tình của ta rất khó khăn, không dễ dàng hạ quyết định, chỉ là một khi đã hạ quyết định sẽ không sửa đổi, dùng cách nói của giả nhân giả nghĩa thì chính là 1 tảng đá ngoan cố.
Bộ Phong Trần, ta nhất định phải gặp, nhưng vấn đề ở chỗ làm thế nào theo đường cũ mà ngụy thánh đã chỉ từ Nhất Trọng Môn đến Cửu Trọng Môn, ta thử sử dụng biện pháp đi từ phía sau thác nước, cuối cùng cũng đi tới Cửu Trọng Môn nhưng nghĩ đến ngụy thánh cùng với lời nó của Trí Giả, ta lại trở lại.
Cửu Trọng Môn lớn như vậy, ta đi đâu mà tìm Bộ Phong Trần, Tuyết Phong cao như vậy, làm thế nào có thể lên đến.
Hơn nữa nghe lời Trí Giả nói, nàng nhắc nhở ta chú ý môn quy của Thánh Môn, chỉ sợ lần sau không phải gặp giả nhân giả nghĩa mà gặp người khác, ta phỏng chừng lại có thể bị đưa đến Tứ Trọng Môn.
Không có nắm chắc hoàn toàn, ta tạm thời vẫn nên ở Nhất Trọng Môn nghĩ biện pháp quên đi.
“Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, các ngươi biết có biện pháp nào có thể gặp được Thánh môn Thánh Nhân không?” Vừa văn, bên người ta có hai bằng hữu rất quen thuộc với Thánh môn, hiện giờ là Nhất Trọng Môn Nhị Tịch cùng Tam Tịch.
Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo hai mặt nhìn nhau, từ lúc ta trở về, hai người này nhìn thấy biểu tình của ta không tốt nên cái gì cũng không có hỏi, những chuyện xảy ra khi ta rời khỏi Nhất Trọng Môn mấy ngày nay cũng không thể kể cho họ, biết chuyện gì cũng không thể nói.
Dù sao nơi này là Thánh môn, bí mật của Bộ Phong Trần vẫn không thể tùy tiện giống như đổ nước đổ ra ngoài, đổ ra ngoài liền không thể thu hồi.
Thử nói chuyện với Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo trong chốc lát mới phát hiện nguyên lai bọn họ biết không chỉ có môn chủ, có một Thánh nhân cực ít xuất hiện, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Trí Giả ở Tứ Trọng Môn, ta đại khái hiểu được giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh khác nhau.
Giả nhân giả nghĩa chính là môn chủ, ngụy thánh chính là Thánh Nhân, hai nam nhân này thật đúng là đủ nhàm chán, rõ ràng hai người đều là môn chủ, vì cái gì phải phân chia lẫn nhau, vì cái gì không để cho Thánh môn đệ tử xem họ là một, còn cố ý đưa ra 2 cách xưng hô.
Ta nhớ rõ lúc ở thế gian, giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh đối với xưng hô không để tâm, thường xuyên lẫn lộn.
Nhưng nếu ở Thánh môn, chúng đệ tử Thánh môn đều cho rằng giả nhân giả nghĩa là môn chủ, ngụy thánh là Thánh nhân, kia xem ra, chuyện xấu của ta nên sửa lại, đổi thành – Sầu Thiên Ca cùng Thánh nhân của Thánh môn có gian tình.
“Sầu Thiên Ca, ngươi đã gặp môn chủ?” Tiểu Thảo hỏi.
Ta gật đầu, trầm giọng nói: “Gặp được, phát hiện mình nhận sai người, người ta muốn tìm hẳn là Thánh nhân, không phải môn chủ.”
“Ngươi muốn tìm Thánh nhân?” Tiểu Hoa nhất thời nhíu mày, nói “Sầu đại ca, Thánh nhân so với môn chủ càng khó gặp.”
Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không có gặp qua Thánh nhân cũng như môn chủ, nhưng sau mỗi lần Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi tranh, Tam Tịch đều có cơ hội nhìn thấy trụ cột của Thánh môn, chỉ là Thánh nhân bình thường cực ít xuất hiện. Chỉ có tại đại hội của Thánh môn cách mười năm một lần, Thánh nhân mới có thể vì chúng đệ tử giảng giải về tu luyện, nhưng kia cũng chỉ là nghe được thanh âm, không nhìn thấy người.”
Ngụy thánh mỗi ngày trốn trên núi kia làm cái gì? Muốn ta chờ 10 năm mới có thể nghe được thanh âm của Bộ Phong Trần, còn không bằng hiện tại nhảy xuống núi đi luân hồi cho rồi.
“Ừm, theo lẽ thường mà nói đích xác là như thế, nhưng cũng không phải nói không thấy được Thánh nhân cùng môn chủ.” Tiểu Thảo ở bên cạnh nói.
Tiểu Thảo nói: “Có mấy phương pháp có thể gặp được Thánh nhân cùng môn chủ, một là tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh thu hút sự chú ý từ Cửu Trọng Môn, tu vi đột nhiên tăng mạnh chỉ có thể chịu đựng thiên lôi oanh đỉnh 50 lần.” Nói đến đây, tiểu Thảo nhìn ta, ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Cho dù không có cái tư chất kia thì cũng không chịu đựng được.
“Cách thứ hai, thông qua các loại hoạt động trận đấu, Thánh môn cũng không phải chỗ mỗi ngày chỉ biết tới tu hành, thường xuyên cũng sẽ tiến hành các hoạt động khác, nhưng nếu là hoạt động của Cửu Trọng Môn môn hạ, nếu có thể ở trận đấu phát huy tài năng chen vào hàng đầu không những được vào Cửu Trọng Môn còn có cơ hội nhìn thấy môn chủ, càng có thể được bảo vật trợ giúp tu hành.” Tiểu Thảo nói.
“Chờ tới hoạt động của Cửu Trọng Môn phải đợi mấy năm?” Ta than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, rằng có hai không loại phương pháp thứ ba?
“năm nay còn có.” Tiểu Hoa đột nhiên chen lên nói “Sầu đại ca, chúng ta vừa mới nhận được tin tức, năm nay Thánh môn chuẩn bị tổ chức một cuộc thi nấu ăn, vòng chung kết sẽ diễn ra ở Thánh môn, nghe nói giám khảo chính là Môn chủ cùng Thánh nhân, nói không chừng được đứng thứ nhất còn có thể gặp được Thánh nhân.”
“Nấu ăn?” Lông mày của ta nhất thời nhíu lại, cuộc thi nấu ăn là cái gì thế, Bộ Phong Trần thật đúng là có hứng nha, cử hành cuộc thi nấu ăn để bọn họ có thể ăn mỹ thực?
Thật sự ta muốn dùng cái nồi đập bẹp đầu Bộ Phong Trần!
“Này… Sầu đại ca, ngươi tham gia không?” Tiểu Hoa nhỏ giọng hỏi.
Quay đầu lại bồi thêm một câu: “Ta có thể cùng ngươi một đội —”
Ta nhất thời nhíu mày nói: “Ngươi được không?”
“Ta không được, còn có hắn!” Hoa nhỏ lập tức cười ** chỉ về hướng tiểu Thảo.
A, ta thiếu chút nữa đã quên, trù nghệ của Tiểu Thảo rất tốt.
…………….
…………….
Đời này của ta chưa bao giờ vào bếp, nhiều lắm cũng là lúc đi săn bắn nướng qua một vài đồ ăn thôn quê, muốn ta tham gia cuộc thi nấu ăn, ngay cả cái xẻng cũng chưa từng cầm.
Tiểu Hoa tuy rằng mỗi ngày đều đợi Tiểu Thảo nấu cho nàng ăn, nhưng mà kỹ thuật thái rau của cô nàng rất tốt, bình thường còn làm ruộng trồng trọt ở Nhất Trọng Môn, bởi vì nguyên liệu dùng cho cuộc thi đều phải do chính mình chuẩn bị, ở phương diện chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tiểu Hoa liền thể hiện được công dụng.
Mà ta thì chưa từng đụng tới xẻng, là người chỉ biết nhấm nháp mỹ vị phải ngẫm nghĩ kỹ lại có thể có cống hiến gì đây.
“Ta cho các ngươi một vài đề nghị, thế nào?” Ta nói.
Dù sao ta cũng sinh sống ở thế gian đã hơn 30 năm, phần lớn các quốc gia trên đại lục đều đã đi qua, cũng từng nhấm nháp qua đủ loại mỹ vị khác nhau, tục ngữ nói chưa từng nếm qua thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy hay sao?
Ta cho dù chưa từng tự mình xuống bếp, nhưng cũng nhấm nháp rất nhiều mỹ vị nhân gian, từ thịnh yến hoàng tộc thanh lịch tinh xảo đến đồ ăn vặt khẩu vị độc đáo của nhân gian, rượu ngon món ngón, có cái gì ta chưa từng chạm qua?
Điểm này cũng được xem như là ưu thế hơn so với những người khác ở Thánh môn, đệ tử Thánh môn bình thường lo tu hành, cho dù từ thế gian tới cũng vậy, chỉ sợ sẽ không chú trọng vào mỹ thực, có lẽ cũng có hảo trù nghệ, chỉ là tiếp xúc ít thì làm ra cũng sẽ thiếu hương vị.
Từng trải của ta so với bọn hắn hơn rất nhiều, từng ở địa vị cao có thể nhấm nháp hết mọi mỹ thực, kể cả mỹ thực trong cung mà người thường không thể với tới cũng là một ưu thế.
Huống chi, nếu thật sự giám khảo ở vòng chung kết là ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa, vậy càng không cần phải nói, Bộ Phong Trần bình thường thích ăn cái gì, ta chẳng lẽ còn không biết?
Tốt xấu gì cũng từng ở cùng Bộ Phong Trần một khoảng thời gian dài, nam nhân kia mỗi lần ăn cái gì, uống cái gì, khẩu vị thế nào, ta rõ ràng nhất.
Tham gia cuộc thi nấu ăn thì tham gia, dù sao hiện giờ cũng không có gì có thể làm, không bằng nhân cơ hội để chính mình thả lỏng một chút, không phải nói khi người ta nấu nướng kỳ thật cũng là quá trình thể nghiệm trăm vị nhân sinh hay sao?
Nếu Bộ Phong Trần trong chốc lát còn không có khôi phục được trí nhớ, ta cũng thừa cơ hội này quan sát Thánh môn một chút.
Cuộc thi lần này, các bộ ngoài Cửu Trọng Môn hẳn là đều tham gia.
Cuộc thi nấu ăn có thể tham dự theo đội, cũng có thể cá nhân, chúng ta bên này dĩ nhiên là Tiểu Hoa, Tiểu Thảo cùng với ta làm một đội, chuyện báo danh giao cho Tiểu Thảo, dù sao Tiểu Thảo Tiểu Hoa vốn phụ trách công việc báo danh của cuộc thi này.
Mà ta dần dần phát hiện, một người không hiểu từ đâu tới đột nhiên vào ở Thiên Ba Hạo Miểu đã khiến không ít người chú ý, thường xuyên có người cố ý đến giao thiệp, hỏi có phải là đệ tử mới không, như thế nào thoạt nhìn quan hệ với Tam Tịch và Nhị Tịch rất tốt, và tối trọng yếu là, tên của ta Sầu Thiên Ca.
Nói vậy Nhất Trọng Môn còn không ít người nhớ rõ tên này, lúc trước ở Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi tranh, chuyện về gian tình giữa Sầu Thiên Ca cùng môn chủ chưa từng dứt bên tai, nhưng sau này Sầu Thiên Ca đột nhiên biến mất, có người nói, đó là vì chuyện xấu loan truyền của Sầu Thiên Ca ảnh hưởng đến đoạt ghế chi tranh.
Hiện giờ Sầu Thiên Ca đã trở lại, không phải thật sự làm cho người ta nghi hoặc hay sao?
Không chỉ có trở lại, thậm chí ngay cả bộ dáng cũng thay đổi.
“Được rồi, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nói thật cho ngươi biết cũng tốt, ta không có gian tình gì với môn chủ, tin đồn kia cũng không ảnh hưởng gì đến ta.” Nhấn mạnh một chút, ta mỉm cười nhìn về phía vị Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, nói “Ta chỉ là cùng Thánh môn Thánh Nhân của các ngươi có gian tình.”
Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, cơ hồ mỗi ngày đều ở Thiên Ba Hạo Miểu đụng phải đại nhân vật, hai tay ôm trước ngực, ngồi xổm dưới tàng cây mất hết hình tượng, hé ra khuôn mặt đáng yêu… của đứa nhỏ tám tuổi.
Đứa nhỏ mở mắt nhìn ta, trầm mặc một lát mới nói ra lời làm cho người ta thập phần chán ghét.
“Thánh Nhân sẽ thích một lão nam nhân như ngươi sao?”
Tiểu tử thối, ta già thì đã sao!