Phong Vô Cấu chẳng phải giống hệt Bộ Phong Trần sao? Quả nhiên cảm giác quen thuộc khi lần đầu tiên ta nhìn thấy Phong Vô Cấu cũng không phải không có căn cứ, vốn định giở mặt nạ Phong Vô Cấu lên nhìn một cái, nhưng mà Phong Vô Cấu không có ở đây.
“Phong Vô Cấu đâu?” Ngoại trừ Bộ Phong Trần ra, ta nghĩ hẳn không ai dám động đến vị Cửu hoàng tử kia.
“Trân Châu thành, Hoa Lâm giản, thay vì bị nhốt trong hoàng cung, hắn có thể đi đến chỗ mà hắn muốn không phải tốt lắm hay sao?” Cho ta đáp án, Bộ Phong Trần đưa ta đến phòng Phong Vô Cấu, nơi này có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn Phong Vô Cấu không phải thường xuyên ở trong cung, cho nên nơi này khuyết thiếu hơi thở ấm áp của con người.
Chỉ là Cửu hoàng tử có thể dễ dàng thoải mái rời khỏi hoàng cung hay sao?
Còn có, Bộ Phong Trần đưa ta đến phòng này để làm gì?
Bộ Phong Trần đóng cửa chính cùng cửa sổ, rồi sau đó bắt đầu cởi quần áo, ta trơ mắt nhìn hắn bỏ đi áo khoác đen bên ngoài, sau đó bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ sạch sẽ mới tinh thay vào, đây đều là quần áo của Phong Vô Cấu?
“Bộ Phong Trần, ngươi làm gì vậy?” Ôm hai tay đứng một bên nhìn, thấy những hành động kỳ quái của Bộ Phong Trần, ta không khỏi nhíu mày.
“Thay quần áo.” Một câu vô nghĩa mười phần.
Mặc xong quần áo, Bộ Phong Trần nhìn một đầu tóc bạc của mình, vừa nghĩ sau đó hắn dùng hai bàn tay vuốt từ mép tóc ở trán ra phía sau, một đầu tóc bạc thế nhưng nháy mắt trở nên đen nhánh, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng bóng như ngọc.
Tóc đen… kỳ thật cũng không tồi.
Đại khái từ một đầu tóc trắng bay bay đột nhiên biến thành tóc đen, thật đúng là có vài phần khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Bộ Phong Trần bước tới bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái mặt nạ che nửa mặt, người thường nếu nhìn thoáng qua sẽ không thể nhận ra có gì khác biệt với Cửu hoàng tử Phong Vô Cấu.
Bất quá cách ăn mặc này của Bộ Phong Trần là tính toán giả dạng Cửu hoàng tử khi Phong Vô Cấu không có ở trong cung hay sao?
Ha hả — bề ngoài thật sự giống, thậm chí rất khó làm cho người ta cảm thấy có chỗ nào khác biệt, nhưng mà khí phách lộ ra ngoài của Bộ Phong Trần không tránh khỏi có chút quá phận, hoàng đế Phong Nguyệt quốc nếu đi theo bên người Bộ Phong Trần, phỏng chừng mọi người sẽ không rõ rốt cuộc ai mới là vua.
“Bộ Phong Trần, ngươi…” Trong khoảng thời gian ngắn, ta không biết nên nói cái gì.
“Đến lúc ăn cơm rồi, mau đi thôi.” Thoáng cười, Bộ Phong Trần lôi kéo ta ra khỏi phòng, vừa nói “Hoàng cung Phong Nguyệt quốc đã có ngàn năm lịch sử, có một vài chỗ đương kim hoàng đế thậm chí không có đi qua, trong khoảng thời gian này, ta dẫn ngươi đi xem.”
Cúi đầu nhìn bàn tay Bộ Phong Trần gắt gao nắm tay mình, trong lòng ta khó tránh khỏi khe khẽ thở dài.
Vừa mới ra khỏi phòng không bao lâu, trên hành lang dài có vài khuôn mặt quen thuộc đi tới, trong khoảng thời gian ngắn thật là có cảm giác ngại ngùng, như thế nào cố tình gặp phải lão Bát cùng lão Nhị?!
“Buông tay, Bộ Phong Trần, buông tay!” Ta cũng không muốn lão Bát cùng lão Nhị nhìn thấy ta nắm tay người khác thân mật đến thế, hơn nữa bên người còn là Bộ Phong Trần mang mặt nạ giả trang Phong Vô Cấu.
Nhưng mà Bộ Phong Trần đâu có theo ý nguyện của ta, nam nhân chẳng những không buông ta, ngược lại còn cầm thật chặt, mặc cho ta dùng sức kéo ra đều kéo không được.
“Ô, là người quen của ngươi sao?” Bộ Phong Trần nhanh bước về phía trước, trực tiếp lôi kéo ta đi qua chỗ lão Bát cùng lão Nhị.
Nếu tiếp tục giãy dụa thành ra khó coi, ta cứng ngắt để Bộ Phong Trần cầm tay đi qua, không cần nhìn cũng đoán được biểu tình trên mặt lão Nhị cùng lão Bát là cái bộ dáng gì.
Huống chi, từ thật xa, ta chợt nghe lão Bát khoa trương la lên.
“Vương… Vương gia?!” Mở to hai mắt nhìn, miệng lão Bát có thể lớn đến mức nhét được cả trứng gà vào, lập tức phản ứng lại không thể để Phong Vô Cấu nghe được hắn gọi ta ‘Vương gia’, lão Bát lập tức bưng kín miệng, ánh mắt vẫn trừng lớn như trước.
Có khoa trương như thế sao?
Không phải chỉ nắm tay một người nam nhân hay sao? Tuy rằng trước đây mỗi khi bắt tay người khác, sau đó khẳng định ta sẽ dùng sức chà xát bàn tay mình.
“Đại ca?” Lão Nhị luôn luôn trầm ổn cũng mở to hai mắt nhìn, nhìn ta rồi lại nhìn qua Bộ Phong Tràn ngụy trang, giống như bị thiên lôi đánh trúng vậy.
Ta, còn có thể nói cái gì chứ?
“Lão Nhị, lão Bát, các ngươi đi về trước đi.” Mỉm cười, ta cười đến có chút bất đắc dĩ.
………………
……………..
“Ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì?” Ôm hai tay, ta đứng ở trong phòng nhìn Bộ Phong Trần.
Ngoài cửa sổ đã là ban đêm mà Bộ Phong Trần cũng không hề có ý tứ cho ta rời khỏi, ngày hôm nay bị hắn kéo đi xung quanh, làm cho mọi người đều thấy được hắn cùng ta ở cùng một chỗ.
Bộ Phong Trần là cố ý, cố ý để người ta nhìn thấy.
“Sầu Thiên Ca, ngươi cảm thấy ta sẽ thích đùa giỡn người khác hay sao?” Nam nhân này sắc mặt trầm trầm, rồi sau đó vung tay lên, một trận gió phất qua, các cửa sổ đều bị đóng lại.
Khi ta cùng Bộ Phong Trần trở lại phòng, lão Nhị cùng lão Bát phỏng chừng đều thấy được.
Hít sâu một hơi, ta nói: “Vậy ngươi cũng biết, Sầu Thiên Ca ta cũng không phải người thích nói đùa, nếu biết ta đã cùng ngụy thánh…”
“Đủ rồi.” Còn chưa chờ ta nói xong, giả nhân giả nghĩa liền ngắt lời ta.
Nam nhân đưa lưng về phía ta, lưng thoạt nhìn rộng lớn mà có chút nặng nề, mái tóc màu đen rối tung trên lưng.
“Sầu Thiên Ca, không nên nói ra những lời đó dễ dàng như thế, hiểu chưa? Ngươi có thể tiếp tục từ chối sự tiếp cận của ta, tiếp tục từ chối thừa nhận cảm tình trong lòng ngươi, nhưng không thể nói ra những lời làm cho ta tức giận, những lời này cũng không làm cho ta từ nay về sau buông bỏ tình cảm đối với ngươi.” Có chút bất đắc dĩ ảm đạm cười, Bộ Phong Trần lạnh lẽo như trước xoay người đối ta nhẹ giọng nói: “Từng ấy năm qua, chỉ có người có thể đến bên cạnh ta, trừ ngươi ra, ta còn có thể nắm được người nào đây?”
“Bộ Phong Trần, có phải mặc kệ ta nói gì, làm gì ngươi cũng sẽ không buông tay?” Không khỏi cười khổ, ta đi tới bên giường nằm xuống, nhìn trần nhà “Sầu Thiên Ca ta có đức hạnh gì thế nhưng được Bộ Phong Trần cao ngạo coi trọng…”
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, ta có chút mệt mỏi.
“Mệt mỏi sao? Nếu mệt, cũng có thể dựa vào lòng ta… Sầu Thiên Ca, ngươi hỏi ta vì sao cố tình coi trọng ngươi, đáp án này, ta nên đi đâu tìm kiếm?” thanh âm của Bộ Phong Trần vang lên bên tai ta, giống như ma chú thúc giục người đi vào giấc ngủ.
“Bất tri bất giác đã như độc tố ăn mòn toàn thân, nếu không có ngươi, sinh mệnh dài lâu không hề có giới hạn này sẽ cô tịch gian nan biết bao.” Thanh âm của Bộ Phong Trần rất nhẹ, giống như lông ngỗng rơi xuống.
Nhắm hai mắt lại, mặc cho chính mình tiến vào mộng đẹp.
Trong chuyện tình cảm giữa ba người, luôn luôn có một người không có kết cục tốt đẹp.
Kết quả đêm đó ngay trong phòng Phong Vô Cấu, ta cùng Bộ Phong Trần ngủ chung, ngày hôm sau tỉnh lại còn có chút mơ hồ, chưa tỉnh táo hơi mở mắt thấy khuôn mặt Bộ Phong Trần xinh đẹp kia liền theo bản năng muốn dựa vào, nhẹ nhàng cọ cọ trên thân nam nhân.
Ngay sau đó đột nhiên nhớ đến Bộ Phong Trần lúc này là giả nhân giả nghĩa chứ không phải ngụy thánh.
Cả kinh thiếu chút nữa rớt từ trên giường xuống, kết quả vẫn được Bộ Phong Trần bị đánh thức giữ lại không có ngã xuống.
“Sớm.” Mỉm cười, Bộ Phong Trần lập tức đỡ ta lên.
Vội vội vàng vàng từ trên giường đứng lên, mở cửa phòng sau đó ta bỏ chạy ra ngoài, múc nước lạnh vỗ lên mặt ý đồ làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.
Làm sao đem giả nhân giả nghĩa lầm là ngụy thánh chứ? Tối hôm qua làm sao lại ngủ? Làm sao xảy ra chuyện thế này, lại cùng Bộ Phong Trần đồng giường cộng chẩm (nằm cùng giường, chung một chiếc gối – ý là ngủ cùng nhau).
Mặc dù chúng ta không có phát sinh chuyện gì không nên.
“Vương gia, ngài có khỏe không?” Lão Bát đột nhiên xuất hiện y chang quỷ, làm ta giật mình.
“Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Lắc lắc đầu, ta nói.
Dù sao cũng là thuộc hạ một tay ta dạy dỗ, có một ưu điểm chính là mặc kệ ta làm gì bọn họ đều không hỏi, sẽ không nhiều lời một câu, mặc dù bọn họ nhìn thấy ta cùng Bộ Phong Trần cùng một chỗ, còn biết ta ở phòng Phong Vô Cấu qua đêm.
Ta còn có thể giải thích cái gì chứ?
Càng giải thích, lại càng phức tạp, không bằng rõ ràng cứ để người ta hiểu lầm rồi cứ vậy mà quên đi.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Dù sao, Bộ Phong Trần theo một phương diện nào đó xác định là người yêu của Sầu Thiên Ca ta, tuy rằng đó là ngụy thánh.
“Ta thế nào cũng phải ở cùng phòng với ngươi sao?” Từ ngày đó trở đi, Bộ Phong Trần kiên trì khiến ta phải chung phòng với hắn.
“Sợ sao? Ta có năng lực sẽ không ăn ngươi, đối với lực khống chế của ta, ngươi còn lo lắng cái gì.” Bộ Phong Trần kiên trì không lùi bước “Ta không hạn chế hành động của ngươi, ngươi muốn làm cái gì, muốn đi đâu, ta cũng sẽ không ngăn cản.”
“Chính là phải cùng nằm chung một giường với ngươi?”
“Sầu Thiên Ca, bất qua chỉ trong một tháng mà thôi.” Giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần nói như vậy “Một tháng sau, nếu ngươi lựa chọn cùng hắn, ta sẽ không cưỡng bách ngươi nữa.”
Chính là một tháng đúng không?
Chuẩn xác mà nói, kỳ thật là hai mươi ba ngày.