Lâm triều miễn rồi, Trung Cung cũng rất yên bình, cũng không có triều thần dám đi vào quấy rối, Mục Tương Lạc canh giữ ở Trường Sinh điện, thỉnh thoảng vào bên trong phòng liếc mắt nhìn, đêm qua tinh thần như vậy, gần buổi trưa cũng không tỉnh, nàng luôn cảm thấy không phải chuyện tốt.
Mặt trời mùa đông không lớn, ấm áp hơn, cung nhân dưới hành lang bên trong góc tụ lại cùng nhau tắm nắng, trong tay thêu thùa. Mục Tương Lạc đi tới, đem quần áo chưa làm xong cầm trong tay liếc mắt nhìn, vật liệu thông thường, đường chỉ chặt chẽ, nàng cười nói: "Đây là làm cho ai, nhìn cực kì đẹp."
Cung nhân ngại ngùng cười nói: "Đây là cho ba mẹ trong nhà, điện hạ cười chê rồi."
"Nha." Mục Tương Lạc đáp một tiếng, lại nhìn vài lần mới quay lại trong điện.
Trung Cung yên tĩnh, trên triều đình cũng nhìn như rất yên tĩnh, tả tướng đối với chuyện bệ hạ cáo ốm luôn cảm thấy hoài nghi, sai người đi trong cung điều tra chân thực, người phái ra ngoài chỉ nói là bệ hạ chưa thức dậy.
Ban ngày ngủ không phải tính cách bệ hạ, tả tướng tin mấy phần, nhị điện hạ hôm qua đã giải cấm túc, nhưng không được ra Bình Dương thành. Tuyên vương vẫn ở chỗ cũ bên trong phủ không được ra ngoài, khi hắn con dòng chính phủ nha vừa vặn gặp phải xe ngựa của nhị điện hạ ở bên ngoài, hữu tướng Liễu Bá Ngạn thảnh thơi đi tới.
Hắn theo bản năng đứng ở bên trong cửa, nhìn hữu tướng Liễu Bá Ngạn lên xe ngựa, hai người cùng rời khỏi.
Người bên ngoài lén lút nhắc nhở hắn, "Nhị điện hạ đợi hữu tướng mấy canh giờ rồi, chờ hắn xử lý xong sự vụ mới rời đi."
Tả tướng Y Nguyên Diệp hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn cũng học xong chiêu hiền đãi sĩ, tâm tư đều lệch qua chân trời rồi, bệ hạ cũng không quản một chút."
Người kia cũng là cả kinh, hữu tướng xem như là người thanh minh đoan phương, xưa nay chưa bao giờ thiên vị, nhưng hôm nay đáp lại lời mời của nhị điện hạ, khó giữ được hắn sẽ không đứng thành hàng. Trên triều đình ba vị điện hạ thế lực ngang nhau, cũng nhìn không ra ai sẽ đứng ở trên vị trí, nhưng lần này nhị điện hạ ngã xuống té ngã lớn như vậy, vươn mình có chút khó.
Trong lòng tả tướng rõ ràng, chờ Mục Dạ thở được một hơi, chắc chắn ghi nhớ cừu hận lần này của hắn, huống chi hắn vẫn thiên vị Mục gia, nếu hắn đắc thế, chỉ sợ cũng sẽ không ghi nhớ lợi ích của ngoại thích.
Chờ xe ngựa sau khi biến mất ở tầm mắt, hắn dặn dò hai bên nói: "Giúp ta truyền tin tức về phía trong cung, thì nói ta muốn gặp gỡ tam điện hạ."
* * *
Khi Mục Tương Lạc trong cung nhận được tin tức này, mới dùng qua bữa trưa, nàng suy tư một lát sau, theo bản năng nhìn về phía bệ hạ uống thuốc ở nơi đó, lặng lẽ di chuyển qua, nói: "A nương, ngài có phải cũng đang câu cá không? Cần câu sẽ không lấy ở trên người ta chứ?"
Tay trắng thuần của Y Thượng Vân cầm chén thuốc đưa cho nàng, màu ngươi bình tĩnh, "Ta không hiểu ngươi đang ở đây nói cái gì."
Mục Tương Lạc nhận lấy đưa cho cung nhân, vẫy lui cung nhân, chính mình đi sang ngồi, âm thầm suy đoán dụng ý của tả tướng, hắn vô cớ mời nàng gặp mặt, nàng đánh giá vẻ mặt của bệ hạ, không cam lòng hỏi cô: "Ta coi vẻ mặt ngài như thường, cũng không như sinh bệnh, muốn làm cái gì muốn làm cái gì đây? Có thể tiết lộ chút cho ta hay không?" Nàng chớp mắt, vẻ mặt thành khẩn suy nghĩ một chút lại khoe mẻ.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi cho rằng trẫm nghĩ giống ngươi không chừa thủ đoạn nào, trẫm chẳng qua mệt mỏi muốn nghỉ mấy ngày, nếu ngươi là thiếu kiên nhẫn về cung điện của ngươi, lắc lư trẫm chóng mặt." Y Thượng Vân đầu cũng không ngẩng, chính mình xoa xoa thái dương, coi là thật không có khí lực tính toán cùng nàng.
Mục Tương Lạc khoảng cách gần nhìn cô, nàng vốn cũng không muốn cùng Y gia có dính dáng, Mục Y hai tộc đều là cá mè một lứa, mà cáo già xảo nguyệt. Nàng ngồi ở chỗ đó nghĩ đến giây lát, mới nói: "A nương, cậu muốn gặp ta, ngươi nói ta có cần đi gặp không?"
Nàng dễ như chơi nói ra, để Y Thượng Vân nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, dừng một chút, mới lạnh nhạt nói: "Đó là chuyện của bản thân ngươi, không quan hệ với trẫm."
Nghe cô nói như vậy, rất nhiều ý tứ đèn nhà ai nấy sáng, Mục Tương Lạc nhất thời cảm thấy suy sụp, lẳng lặng nhìn cô: "A nương, ngươi sẽ không lo lắng ta lại làm rối?"
Một câu nói nói ra, Y Thượng Vân lại càng không dự định tiếp tục thảo luận tiếp với nàng, sai người đem tấu chương đưa đến, yên tĩnh phê duyệt.
Mục Tương Lạc cảm thấy đế vương như vậy thật là đáng sợ chút, nếu cô dạy dỗ vài câu, có lẽ sự tình cũng là trôi qua như thế, cứ bình tĩnh như vậy mà không để ý tới nàng, thì vĩnh viễn sẽ không có đi qua ngày ấy. Nàng bò lên trên giường nhỏ, ôm chăn mỏng, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi một buổi trưa.
Trong điện cũng chỉ nghe thấy thanh âm của Y Thượng Vân lật xem tấu chương, đêm qua phê duyệt còn có người cắt nến thêm nước, hôm nay yên tĩnh không hề có một tiếng động. Y Thượng Vân quay đầu thấy tách hết rồi, theo bản năng mà gọi người thêm nước, xoay người lại thì nhìn thấy nàng nửa ngồi ở chỗ đó, biểu hiện mờ mịt.
Mục Tương Lạc lập tức đã tỉnh hồn lại, há mồm thì nói: "Ngài làm sao vậy?"
Y Thượng Vân có chút bất đắc dĩ, "Ngươi đem cung nhân đều đuổi ra ngoài, chính mình ở đó đờ ra?"
Nàng vội leo xuống, đi thêm nước mài mực. Một phen dằn vặt tiếp, nàng phờ phạc mà đứng một bên, tai nghe ngự bút vang sào sạt, càng thêm không mò ra ý nghĩ của bệ hạ, chẳng bằng đi gặp tả tướng chút, thăm dò hư thực.
Động tác mài mực dừng lại, Y Thượng Vân nhìn lướt qua không nói gì, Mục Tương Lạc trái lại cười: "A nương, ta đi gặp cậu chút, thuận tiện nhìn thử cần câu của ngài dài bao nhiêu."
"Muốn gặp đi gặp, đừng lấy danh nghĩa ta đi gặp"
Mục Tương Lạc kinh ngạc mà nhìn cô, cảm giác mình làm cái gì, cô đều sẽ không lưu ý, không giống phong cách hành sự của cô. Nàng dừng một chút, lại nói: "Vậy ta không đi, cậu làm thế nào là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với ta."
Y Thượng Vân: "..."
Mục Tương Lạc bác bỏ thỉnh cầu gặp mặt, cũng làm cho tả tướng trở tay không kịp, nghĩ chuyện ngày gần đây làm, bức bách bệ hạ nhanh chóng xử trí nhị điện hạ, tuy nói hắn làm không có sai, nhưng nhị điện hạ luôn luôn cũng không phải chủ theo khuôn phép cũ, vì sao thì một mực nghĩ đến chuyện tước vị, tin tức này có sai lầm hay không?
Nếu bàn về trước đây hắn có lẽ sẽ cho rằng chuyện này chính là nhìn thấy trước mắt, hiện tại trong cung có thêm vị tam điện hạ tâm cơ thâm trầm, nàng có thể dựa vào thân phận của con tin ở Bình Dương thành làm mưa làm gió, bây giờ trở lại cung đình Bắc Chu, quyền lực càng to lớn hơn, có lẽ là có thể làm nhiều chuyện hơn.
Kỳ thực hắn cũng xem trọng tam điện hạ, chỉ là nàng xưa nay không tham dự tranh đảng, lại rất ít lộ diện, đối với tin tức về nàng đã ít lại càng ít, cho tới tất cả mọi người đem nàng phớt lờ đi, từ hôm nay tình thế nhìn lên, nàng có lẽ thì ở trung tâm vòng xoáy quyền lực kia.
Bị ý nghĩ này kinh ra một thân mồ hôi, nhớ tới ngày đó tin tức kia đến kỳ quái, thêm nữa tình huống khẩn cấp, thủy khấu Kiến thành lại là sự thật, vì vậy hắn không có suy nghĩ nhiều. Hiện tại tỉnh táo lại, lại tiếp tục nhớ lại, tất cả mọi chuyện có vẻ quá mức lưu loát, giống như là trùng hợp.
Y Nguyên Diệp ở trong quan trường đợi nhiều năm như vậy, thì sẽ không tin tưởng chuyện này trùng hợp, việc đã đến nước này, tất cả mọi người không có mò được thấy được thật là nơi tốt, mà hắn chỉ là bảo vệ mình, cũng không có được cái gì, trái lại trêu đến một thân rối loạn, để bệ hạ không thích.
Hắn chớp mắt nghĩ thông suốt rất nhiều, bắt đầu từ khi hắn biết được chuyện tước vị này, hắn cũng đã bắt đầu rơi vào cạm bẫy, vào và không vào, cũng không phải hắn có thể quyết định.
Liền giống với trước mắt, nhị điện hạ lôi kéo hữu tướng, hắn chẳng lẽ ngồi chờ chết, chờ bọn hắn nghĩ ra biện pháp đối phó chính mình thì trễ rồi.
Biện pháp tốt nhất chính là kết minh cùng tam điện hạ, dù sao có thể chống lại cùng Mục Dạ chỉ có Mục Tương Lạc.
Bởi vậy, Mục Tương Lạc lại liên tiếp thu được tin tức của tả tướng, nàng khởi đầu có chút không rõ nhưng bên ngoài truyền đến tin tức, nói là Mục Dạ cùng hữu tướng tiếp xúc nhiều lần, cũng cảm giác ra Y Nguyên Diệp nên cảm giác được mình bị người coi là cây thương mà dùng rồi, đang nghĩ ngợi lôi kéo nàng giải cứu khốn cục trước mặt.
Bàn đến địa vị, Y gia so với dòng họ càng hơn, thế nhưng Y Nguyên Diệp cáo già, hơi không chú ý thì dễ dàng bị bản thân hắn quản lý, những năm này hắn một mực quan sát, đợi được Mục Dạ giám quốc mới bắt đầu xếp hàng, nhưng không nghĩ tới Mục Dạ không cảm kích, trái lại đi trợ giúp dòng họ, chuyện này để hắn không thích, xoay chuyển trận doanh.
Nàng tựa ở trên giường nhỏ, bệ hạ vẫn ở chỗ cũ phê duyệt tấu chương, từ sau khi 'bệnh', xử lý chính vụ thì đem đến Trường Sinh điện Trung Cung, Tử Thần điện thành trang trí, nhưng cô không có triệu kiến qua triều thần, đế đảng ước chừng sẽ không kỳ quái, nhưng đảng khác liền không nói được rồi.
Bọn họ khổ nỗi không thấy được đế vương, dồn dập khiến người hỏi thăm về phía Trung Cung, nhưng mà bệ hạ thật sự bị bệnh rồi. Nhưng mà trong cung là nơi ngủ của đế vương, tin tức những người ngoài này thám thính được đều là bệ hạ cố ý thả ra ngoài.
Mục Tương Lạc làm nửa người quan sát sau màn, cảm thấy những người này ngu xuẩn mà không an phận. Bệ hạ bị bệnh, ngày xưa làm thế nào, hiện tại nên làm thế nào, không ra sai lầm liền được, tra hỏi nhiều như vậy để làm gì, bệ hạ bệnh và không bệnh, lục bộ mỗi người quản lí chức vụ của mình, vận chuyển như thường lệ, chỉ là thấy không được đế vương thôi.
Hai ngày như vậy tiếp, Mục Tương Lạc cảm thấy thời khắc mấu chốt nên đến rồi, giăng lưới nên thu cá rồi. Nhưng Tô Hâm đến bắt mạch, trái lại không ngừng lắc đầu, khuyên bảo bệ hạ ít lo lắng.
Mục Tương Lạc đứng ở một bên nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời cũng phân không rõ thật giả.
Tô Hâm bắt mạch xong liền rời đi, nàng không kịp đi hỏi bệnh tình. Vẻ mặt Y Thượng Vân như thường, lời mới rồi dường như không có nghe thấy, nhìn người phát ngốc, không vui nói: "Ngươi không mài mực?"
Nàng phục hồi tinh thần lại, cũng không có đi tới mài mực, ngược lại nắm lên cổ tay của Y Thượng Vân, người sau đuôi lông mày cau lại, không có từ chối, chỉ cười nàng: "Ngươi xác định ngươi xuất sư rồi?"
Nghe ra hai chữ xuất sư, Mục Tương Lạc nhớ tới một người, nắm chặt cổ tay cô, sốt sắng nói: "Ta để Thất Tịch trở về."
Lời nói xong, người trong chớp mắt mất bóng, nhiệt độ của cổ tay vẫn không có hoàn toàn biến mất, Y Thượng Vân cụp mắt kinh ngạc mà đang nhìn cổ tay của mình, khóe môi cong cong.
Không lâu lắm, Mục Tương Lạc đi mà quay lại. Y Thượng Vân biết được nàng dùng chim bồ câu thông tin với Thất Tịch, nghĩ đến Thất Tịch chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Mục Tương Lạc đi vào điện, thấy cô xoa giữa tóc mai, không khỏi nói: "Ngài có muốn nghỉ ngơi chút hay không?"
Y Thượng Vân vẫn cứ không đáp lời, Mục Tương Lạc thì hiểu được cô sẽ không để ý tới chính mình, thì như ở trên Tây Sơn lành lạnh như vậy. Nàng vốn muốn đi lên giường nhỏ tiếp tục rúc, thấy giữa lông mày bệ hạ xác thực mang theo ủ rũ, liền đi qua có ý tốt nói: "Ta xoa bóp cho ngài?"
Cũng không chờ cô đáp lại, Mục Tương Lạc đến gần, đưa tay nhào nặn cho cô. Nàng vốn là học được mấy phần, mấy ngày nay theo phía sau Thất Tịch lại học được chút, sức mạnh không nhẹ không nặng, vừa thỏa đáng.
Y Thượng Vân được nàng ấn đến thoải mái, thì không cự tuyệt nữa, xoa nhẹ mấy lần, sinh ra mấy phần mệt mỏi, cô mặt mày mệt mỏi càng thêm nặng mấy phần, liền tự đi trên giường chợp mắt.
Mục Tương Lạc có được khe hở sai người đi mời tả tướng, ở trong cung chọn địa phương yên lặng đi gặp hắn.
Có nơi phòng ấm vừa vặn là địa phương gặp mặt tốt nhất, Mục Tương Lạc để người thiết lập bức bình phong, chính mình trốn ở trong bình phong, sau nửa canh giờ, tả tướng vội vã mà tới. Cung nhân đẩy ra mành, hắn đi vào bên trong, nhìn thấy bên trong bức bình phong kia kinh sợ, không vui nói: "Điện hạ đây là không muốn thẳng thắn cùng thần gặp mặt?"
"Ta sợ sau khi cậu thấy hình dáng của ta, sẽ hối hận hôm nay đến." Thanh âm của Mục Tương Lạc không phải lành lạnh thường ngày, mang theo một chút linh động không thường thấy, giống như đứa trẻ hoạt bát.
Tả tướng không quá rõ ràng ý tứ của những lời này của nàng, ứng cử viên thái tử chưa bao giờ bởi vì tướng mạo mà từng thay đổi, cho dù khuôn mặt nàng bị hủy, chỉ cần thực lực ở đây, thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Hết chương 104