Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 54: Phù Vân




Y Thượng Vân cười nhạt, bút đỏ trong tay xoay chuyển, lại vững vàng rơi vào trên bàn, trong con ngươi ngưng cười, âm sắc u nhạt, nói: "Nàng kiêu căng tự mãn quen rồi, nhìn như tước vị công chúa cao cao tại thượng, nhưng ta biết, nàng xem thường, trước đó ta ám chỉ nàng mấy lần vào triều, nhưng mà nàng có vẻ không hứng lắm."
Một câu nói, tựa như kình phong lướt qua, đột nhiên đánh nát hoàn toàn yên tĩnh.
Ôn Ngọc ngưng lông mày nhìn thân hình bệ hạ, tam điện hạ tính cách quật cường, nếu nàng nghĩ không hiểu chuyện, thì sẽ một con đường đi tới đen. Nàng gật đầu: "Bệ hạ buông tay một chút, nếu nàng thật sự đi rồi thì sao?"
Nụ cười Y Thượng Vân hơi sâu sa, trong ánh mắt nhìn ngoài điện, tựa như xẹt qua giật mình, bùi ngùi nói: "Nếu nàng như muốn rời đi, trẫm không thể nhọc lòng lưu nàng một đời, mà để bản thân nàng tự mình lựa chọn, còn về nguy hiểm, lần trước nếu như không có ta, nàng cũng có thể bình an."
Kỳ thực, nhìn chung chuyện cũ, tính tình của Mục Tương Lạc còn tính là bình tĩnh, hai lần lên voi xuống chó, tựa như đem đau khổ một đời người đều chịu đựng rồi. Nàng đều rất ôn hòa, trong lòng có chấp niệm, cũng là lẽ thường, người không phải không trãi qua. Liên tiếp kinh nghiệm này hạ xuống, phú quý đầy trời đặt ở trước mặt nàng, cũng có vẻ vô vị.
Nàng có thể sử dụng huyết ngọc đổi Bắc Chu cùng Thái Nhất Môn mấy thập niên yên ổn, liền có thể nhìn ra, trong lòng nàng tồn tại đại quốc. Nàng làm thiếu tư mệnh nhiều năm, người trong môn làm việc quy tắc, trước đó vẫn chưa xảy ra chuyện các loại quấy rầy an ninh bách tính.
Chỉ là kinh mạch nàng bị hao tổn, chỉ sợ sẽ mất sớm, nàng liền liều mạng đi Vong Xuyên, dựa dẫm cũng là điểm ấy; nếu đại tế tư không có nhúng tay, Y Thượng Vân chưa từng biết được thân phận của nàng, Thái Nhất Môn cũng sẽ bởi vì việc Vu Thu mà thuận lợi giải oan.
Y Thượng Vân hết sức bỏ qua những thứ này, cũng không nhắc chuyện cũ, cô chỉ muốn nàng có thể đủ coi trọng chính mình một ít, lần này cô chẳng qua thăm dò, nếu thật sự rời khỏi, chỉ coi như tình duyên mẹ con mỏng chút, cũng không thể chỉ trích nặng, dù sao cũng hơn mất mạng.
*
Trên đường dài, nhà trọ san sát, hàng cây xanh rì rào, ngày xuân lưu quang, chiếu đến màu xanh như đọng lại, lắc con ngươi người.
Mục Tương Lạc đem ngựa buộc ở bên ngoài, chính mình vào bên trong, tìm tới chưởng quỹ, lấy ra tín vật Thái Nhất Môn, muốn biết được Phù Vân Phi Nhứ có phải bình an trở lại hay không, chỉ là chưởng quỹ làm như không biết, lắc đầu liên tục.
Vài lần truy hỏi, mới biết nhà trọ thay đổi chủ, nàng chưa từ bỏ ý định lại đi chỗ khác, thậm chí ngay cả phủ Chất Tử cũng không từ bỏ, đáp án vẫn như cũ. Là đại tế tư đem tất cả mọi người rút khỏi Bình Dương thành, hay là bị người nhổ tận gốc.
Nàng không có được đáp án, trái lại thêm ưu sầu, ở trên đường không có mục đích mà đi lung tung. Gió đêm lướt qua áo, khiến lòng người đột nhiên lạnh lẽo. Không ngờ, đi qua hồi lâu, có người kêu lấy nàng, ngước mắt vừa nhìn, là Thất Tịch.
Thất Tịch thấy nàng hoảng hốt, chậm rãi đến gần nàng, xoa bờ vai gầy gò của nàng, ánh mắt rất là trịnh trọng, "Thiếu tư mệnh, Phù Vân hồn tế huyết ngọc, Phi Nhứ bởi vậy phản lại Thái Nhất Môn, 12 tư mệnh, bây giờ chỉ còn một nửa, ta hôm nay đến, thì muốn báo cho ngươi biết, gặp lại người Thái Nhất Môn, không được lưu tình. Nếu ngươi lưu tình, bọn họ thì sẽ tổn thương ngươi."
Một mảnh lá xanh bay xuống ở đầu vai Mục Tương Lạc, Thất Tịch đưa tay phẫy nhẹ ra, nhìn người đáy mắt nhiễm phải ướt át li ti, lại nói: "Việc này, Chu đế có biết."
Trong đầu Mục Tương Lạc trống rỗng, nàng cầm lấy tay của Thất Tịch, trong lòng làm như đau đến cực hạn, bị Thất Tịch nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy không đất dung thân, "Ta cái gì cũng không biết được.. Ta luôn đang tìm Phù Vân.."
Thất Tịch kéo lấy tay của nàng, mang tới đầu hẻm không người, lại lạnh lùng nói: "Khí linh huyết ngọc chưa tỉnh, Phù Vân liền cùng đại tế tư định ra ước định, dùng linh lực chính mình đi đánh thức khí linh, chính mình hồn bay phách tán, đại tế tư có được khí linh huyết ngọc, tất nhiên là mừng rỡ như điên, lại bị vướng bởi ước định, liền dùng huyết ngọc cứu ngươi, nhưng mà có người nói Chu đế vì khôi phục một thân kinh mạch cho ngươi, cũng bị trọng thương."
Hơi dừng lại một chút, hàm răng cắn chặt, Thất Tịch lại nói: "Thiếu tư mệnh, Phù Vân động tình đối với ngươi, ngươi có từng biết được?"
Chân tướng tàn khốc. Khiến người ta khó có thể tiếp thu, Mục Tương Lạc tựa như choáng váng, tỉnh tỉnh mê mê, đứng ở nơi đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua không trung bích tịnh như tắm bên trong ngày xuân, trong lòng không khỏi co chặt, thậm chí khó có thể hô hấp, nàng đau đến cong người xuống.
Thất Tịch vẫn cứ cười lành lạnh, ánh mắt sắc nhọn như đao, "Thiếu tư mệnh, nếu ngươi không từ bỏ Thái Nhất Môn, Phù Vân liền sẽ không chết, Phù Vân Phi Nhứ thậm chí mạng của tư mệnh khác đều là ngươi cứu, ngươi có quyền từ bỏ bất cứ người nào, nhưng mà ngươi quay đầu lại nhìn, ngươi không chỉ có Chu đế, ngươi còn có chúng ta, nếu ngươi nhìn nhiều một chút, tranh thủ nhiều, 12 tư mệnh sao rơi vào thê thảm như thế."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Thiếu tư mệnh phế đi, Phù Vân chính là đứng đầu 12 tư mệnh. Thất Tịch thấy con mắt chạm đến bi thương cực điểm của nàng, tiếp tục nói: "Thiếu tư mệnh quá mức trọng tình, nhưng mà đối với chúng ta lại vô tình, chúng ta không oán, ngươi từ bỏ Thái Nhất Môn, cho rằng Hàn Vũ có tư cách hơn ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, một nữ tử ngủ đông nhiều năm, tâm kế thâm trầm, trong lòng nàng oán hận thâm hậu."
Một câu nói chạm đến chính là lòng của Mục Tương Lạc, trong lòng biển xanh rung động lật sóng. Nàng ngơ ngơ ngác ngác đứng lên, muốn chạy lại bị Thất Tịch ngăn cản, "Thiếu tư mệnh có thể tìm Chu đế, linh lực của nàng quá mức tiêu hao, liền có thể biết ta nói chính là thật hay giả, ngươi đem Thái Nhất Môn, đem chúng ta giao trong tay một con sói ác."
Trong con ngươi ánh nước thăm thẳm, càng tựa như gió lướt trên sóng lớn vạn ngàn, Mục Tương Lạc sắc mặt trắng bệch, chỉ nói: "Phi Nhứ thì sao?"
Thất Tịch lắc đầu: "Không biết, nếu nàng muốn tìm ngươi, thì sẽ xuất hiện, thì giống như ta, ta muốn rời khỏi Bắc Chu. Cần công văn quá cảnh, thiếu tư mệnh có nghĩ ra biện pháp."
Hàn Vũ.. Hàn Vũ.. Mục Tương Lạc ngửa đầu, gần như một người lãnh khốc tàn nhẫn, làm sao là Hàn tiên sinh dễ thân thường ngày. Nàng mù quáng mà đi, hồi ức trong đầu hơn mười năm qua gây nên.
Thất Tịch yên lặng theo nàng, đi hồi lâu, nàng xoay người lại, trong lòng tê rần, nói: "Sắc trời đã tối, ta sẽ đem đồ vật ngươi cần mua sấm xong cho ngươi, Thất Tịch, cám ơn ngươi báo cho biết. Ta đối với Phù Vân, tuy nói chỉ có tình ý bình thường, thế nhưng chuyện huyết tế, ta chưa từng nghe, đợi ta đi về hỏi Phong Đường một chút, có lẽ có cứu, dù cho không thể sống sờ sờ đứng bên cạnh chúng ta, cũng có thể từ Vong Xuyên đi qua, kiếp sau có lẽ là sẽ chạm mặt."
Thất Tịch gật đầu, xem như là đồng ý.
Mục Tương Lạc chưa từng hồi cung, đi tới nha môn, việc này không cần phải thông qua thiên tử, thừa tướng một lời liền có thể giải quyết.
Ôn Ngọc nghe vậy, trong lòng bất định, không dám sai người đi làm công văn, chỉ một mực kéo dài, chỉ sợ nàng rời đi. Mục Tương Lạc biêt tâm ý nàng, liền nói: "Ôn tướng, cũng không phải là ta rời khỏi, là bạn tốt của ta, nếu ngài không tin, sau khi làm xong, ngươi tự mình giao cho nàng, ta liền hồi cung."
Ôn Ngọc trầm mặc, một hồi lâu sau đồng ý, tự mình đi đốc thúc việc này, thấy Mục Tương Lạc đi đến phương hướng trong cung, mới thoáng an tâm.
Lúc mặt trời lặn, Mục Tương Lạc thật sự hồi cung rồi. Đế vương nghe được tin tức, hơi run run, khóe môi mím ra ý cười nhạt.
Mục Tương Lạc đi tìm Phong Đường, hỏi đến chuyện huyết tế, linh hồ lắc đầu không biết, màu ngươi né tránh. Nàng liền biết, Y Thượng Vân cũng không cho phép nó nói, hỏi đến có phương pháp cứu giúp, vẫn không biết.
Nàng liền không hỏi nữa, gật gật đầu, ngồi một chút, trở về Trung Cung.
Sau khi vào đêm, nàng đều đang nằm mơ, lời của Thất Tịch vang vọng ở bên tai, làm như chửi rủa, tựa như đang trách móc nặng nề, nàng vô ý đi cãi lại. Lại mơ tới ngày lần đầu gặp gỡ Phù Vân, rõ ràng lớn hơn nàng hai tuổi, lại thẹn thùng cực kì. Sau khi Thục quốc bị diệt, có rất nhiều dân chạy nạn không chỗ có thể đi, Phù Vân cùng muội muội được nàng cứu.
Hỏi đến họ tên, hai người đều là lắc đầu, nàng liền gọi là Phù Vân Phi Nhứ. Thân tựa như mây trôi, lòng như bay lơ lững, chính là tâm tình của nàng.
Hai người cộng sự nhiều lần, hắn dần dần từ con trai xấu hổ, trưởng thành tư mệnh lạnh lùng vô tình. Nàng chưa bao giờ từng lưu ý, mãi đến tận tia ảo cảnh kia xuất hiện, huyền ảo di tâm sinh, vì sao một mực nhìn thấy là hắn chứ?
Nàng không kịp phân rõ thế cuộc, thì lâm vào trong khốn cảnh, lại xuất hiện tình hình Y Thượng Vân cùng nàng đối lập, chất vấn nàng vì sao phải huynh đệ tương tàn. Nàng cực lực tranh luận lại không người có thể tin.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một người, hắn nói hắn tin, thế gian nếu có một người tín nhiệm nàng như vậy, cũng chỉ có Phù Vân rồi.
Nàng ngừng thở, trước mắt trong mây mù đi tới một người, nàng sâu sắc nhìn chăm chú, đưa tay đi kéo, muốn nói cho hắn biết, tất cả những thứ này cũng không đáng giá. Mạng của nàng không đáng hắn đi đổi, từ lúc nhiều năm trước, nàng liền chuẩn bị xong rồi, nàng có thể từ Vong Xuyên trở lại, sống thêm hơn mười năm, giết được Mạc Cửu Diên, tất cả thì đã đủ rồi.
Nàng còn chưa mở miệng, mây mù sâu sắc thêm, Phù Vân mất đi hình bóng, chỉ có tầng tầng tiếng bước chân, nàng vểnh tai lên đi nghe, trầm thấp kêu một tiếng Phù Vân. Một tiếng ra miệng liền cảm thấy lửa mạnh đốt cháy, nhiệt ý khó chặn, nhưng mà một lát sau nàng lại cảm thấy lạnh, hàn khí thấu xương, lúc lạnh lúc nóng.
Nóng lòng mở mắt ra, nàng cảm thấy mí mắt trầm trọng, không mở ra được, không biết là ai, đưa tay thăm dò ở trên trán nàng, mang đến một chút nhiệt ý, nhưng chẳng qua là chớp mắt, thì đi rồi. Nàng cuống lên đi đưa tay lôi trở lại, lại phát hiện tay mình đều không có lực.
Tỳ nữ gác đêm thấy nàng sắc mặt không đúng, ngay cả khóe môi đều mất đi màu máu, sợ đến hồn phách không ở trên người, rõ ràng trước khi ngủ khỏe mạnh, tại sao không quá vài canh giờ thì hôn mê bất tỉnh rồi. Nàng tự sợ hãi, cũng để người đi mời y quan, cũng không biết bệ hạ có nghỉ ngơi chưa, cũng không dám đi quấy rối, gấp đến độ xoay quanh.
Khi đang không chủ ý, điện hạ lại tỉnh rồi, mở mắt ra, nàng vội đến trước giường dò hỏi. Mục Tương Lạc làm như si ngốc, lại như hãm sâu ác mộng, nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái chỉ nói chính mình không sao, gặp phải ác mộng.
Không đợi tỳ nữ phản ứng, bản thân nàng đứng dậy, kêu nàng lấy nước ấm đến. Tỳ nữ thấy nàng nói chuyện có độ, tâm tư rõ ràng, cũng yên lòng.
Uống qua nước, nàng cảm thấy đau đầu càng lúc càng kịch liệt, cả người khó chịu, trợn tròn mắt không muốn ngủ. Ngủ tiếp, lại sẽ là nằm mơ kỳ quái lạ lùng, nàng liền si ngốc ngồi nửa đêm, mãi đến tận trời hửng sáng, nàng mới đứng dậy.
Nàng xuất cung đi gặp Thất Tịch, hôm qua Ôn Ngọc đem công văn đưa cho nàng, hôm nay nàng chắc rời đi. Bắc Chu Nam Việt cũng không phải nơi lánh đời, không bằng Tây Sở yên tĩnh.
Thất Tịch nhìn thấy nàng vẫn chưa giật mình, hai người ở chung hơn mười năm, nàng là lớn lên trong môn, Mục Tương Lạc khi nhập môn, nàng đều đã 12 tuổi. Chính là bởi vì nàng làm việc ổn thỏa, mới có thể phân phối đến bên cạnh thiếu tư mệnh, cùng nàng đi Bắc Chu.
Nàng thực tại lòng nguội lạnh, lại cảm giác chính mình quá mức hà khắc, thiếu tư mệnh nếu đã làm được bước đi trước mắt này, giữa các nàng tình nghĩa dư âm, thế nhưng không trở về được quá khứ rồi. Phù Vân rời đi, làm cho các nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng. Các nàng cũng nhẹ tin Hàn Vũ, giống như thiếu tư mệnh, cũng không phải là một mình nàng trãi qua.
Trong lòng Hàn Vũ, chỉ có đại nghiệp trong môn, không có an nguy tính mạng thuộc hạ các nàng.
Mục Tương Lạc đưa nàng đến ngoài thành, chính mình một mình đứng hồi lâu, giống như bị hút hết sức lực toàn thân, Thất Tịch liếc nhìn nàng một cái, nhớ tới linh khí nàng phế rồi, bóng cây rung động, chiếu đến nàng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy sụp, phong thái của ngày xưa tản đi sạch.
Nàng vô ý làm cho nàng thương tâm, nhưng mà thiếu tư mệnh không phải người sống ở trong mây mù, chân tướng đối với nàng, cũng rất quan trọng. Nàng trầm tĩnh hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Thiếu tư mệnh không cần hổ thẹn, mỗi người có số mệnh, tâm kế của Hàn Vũ, cao hơn thiếu tư mệnh Tịch Sanh. Nếu nàng còn trên đời, chỉ sợ cũng không có kẻ địch."
Mục Tương Lạc cười thảm, hãy còn lắc đầu: "Thái Nhất Môn đối với ta quan trọng, chẳng qua là Tịch Sanh giao phó, đêm qua ta đang nghĩ, nhiều năm như vậy, ta đang làm gì, chuyện nào thành công rồi. Tinh tế hồi tưởng, ta đại khái chẳng làm nên chuyện gì. Thành công của Hàn Vũ, chính là thất bại của ta."
Ngoài thành tiễn biệt, đàm luận đến nhiều hơn nữa, đều phải tách ra. Thất Tịch trước khi đi nói: "Ngày khác nhìn thấy Phi Nhứ, thiếu tư mệnh liền trông nom một chút."
"Ta hiểu được." Mục Tương Lạc gật đầu, thấy tận mắt bóng người Thất Tịch rời khỏi, mới lặng lẽ rời đi. Nàng không nhận rõ trong lòng là tâm tình gì, nếu như nói hận, nàng không có tư cách, nếu nói là đau, nàng cũng không có tư cách.
Hổ thẹn vô hạn ở trong lòng lan tràn, nàng từ từ đi đến phía trong cung, sau khi hồi cung, nhưng mà buổi trưa, nàng cảm thấy không có việc để làm, ngồi ở sau bàn, mở ra Chu luật, thong dong đọc kĩ.
Nhưng phàm là nàng để tâm, tự nhiên không cảm thấy việc khó, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào trên sàn nhà, lóa mắt bởi hào quang nhợt nhạt, Y Thượng Vân ở phía trước cửa sổ ngừng chân, nghe việc đêm qua, không yên lòng tới xem một chút, thấy nàng khuôn mặt còn tốt, chỉ coi cung nhân chuyện bé xé ra to, trong điện công việc bề bộn, cũng không thời gian nghỉ chân, quay người liền rời đi.
Chu luật tối nghĩa khó hiểu, nàng xem vài tờ, trong đầu càng hồ đồ, trước mắt bóng mờ đang lắc, nàng đứng dậy đi tới ngoài điện, ngồi ở trên bậc thang, cảnh sắc ngày xuân rất tốt, nước chảy như hát thơ và rượu, màu xanh lục trên sân cỏ nhuộm một tầng vầng sáng ấm áp. Sau khi cành liễu đâm chồi, cành liễu mềm mại trên không trung chập chờn.
Nàng cảm thấy choáng váng đầu, lại không muốn chợp mắt, liền mạnh mẽ chống đỡ, lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ đó. Không biết ngồi bao lâu, bên tai có thêm thanh âm huyên náo, nàng mờ mịt ngẩng đầu, Mục Dạ ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, nàng ngẩn người, nhẹ giọng kêu câu nhị ca.
Ngoan thuận như vậy, để Mục Dạ kinh ngạc, hôm qua thu được lệnh bài bệ hạ trả lại, lo lắng cho nàng, thì thừa dịp bệ hạ ở trong điện triệu kiến trọng thần, chính mình lẻn vào, vừa thấy mặt, liền để hắn rất không quen thuộc. Hắn tùy ý hỏi: "Chẳng lẽ bị đánh ngốc rồi, tại sao mở miệng đổi kêu ta nhị ca rồi. Ta phải đi Nam Việt, ngày mai rời khỏi, đêm nay bệ hạ mời tiệc, ngươi muốn đi không?"
Mục Tương Lạc không muốn đi náo nhiệt, nếu Y Thượng Vân chưa từng báo cho nàng biết, chắc cũng nghĩ đến chỗ này, nàng lắc đầu không đi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, hỏi những chuyện khác: "Hoa anh đào nở đến như thế nào, trước đó vài ngày héo tàn rồi."
Hỏi đến quá mức kỳ quái, Mục Dạ lắc đầu không biết, Mục Tương Lạc cũng không để ý đến hắn nữa, chính mình đứng dậy đi xem thử. Hắn trầm mặc chốc lát, liền đa nghi theo nàng. Thị vệ Tử Thần điện nhìn thấy hai vị điện hạ, đương nhiên cho đi.
Hoa anh đào suy yếu, dần hiện ra khô héo.
Tâm thần Mục Tương Lạc hoảng loạn, không nghĩ đến kết giới, mới vừa nhấc chân thì cảm nhận được một trận kình phong mãnh liệt mà đến, Mục Dạ ở phía sau không kịp chặn, thấy thân thể nàng bị bắn ra. Kết giới là mẫu thân đích thân thiết lập, mấy tầng cấm chế, nhiều năm qua không người dám xông, thậm chí sẽ chủ động vòng qua nơi này, càng không nói đến là người bình thường.
Hắn trợn mắt ngoác mồm, nhảy lên tiếp được thân thể của A Lạc, nghe được một tiếng rên. Mục Tương Lạc hậu tri hậu giác, may mà linh lực bệ hạ tiêu hao quá nhiều, kết giới cấm chế biến mất hơn nửa, bằng không nàng chắc bị trọng thương.
Nàng đứng thẳng người, mang theo áy náy, "Ta không sao, vừa rồi tâm thần hoảng hốt, quên đi vị trí cấm chế."
Mục Dạ sợ đến hồn phách không ở, lôi kéo nàng nhanh chóng chạy ra bên ngoài, nếu bệ hạ biết được việc này, tất nhiên cũng không tha cho hắn. Hai người chạy mấy hơi, mới miễn cưỡng dừng bước, hắn nhìn về phía A Lạc, ân cần nói: "Coi là thật vô sự, mẫu thân thiết lập cảnh giới, xưa nay bá đạo, bất quá ta vừa rồi nhìn ra, cấm chế kém xa trước đây, xem ra mẫu thân không có ý bảo dưỡng hoa anh dào này nữa rồi."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Mục Tương Lạc cười nhạt một tiếng, tự tin nói: "Ta đã trở về rồi, vật chết nào so sánh với người sống ta đây."
Vừa dứt lời, Mục Dạ vỗ trán nàng một cái, trách cứ: "Ít giở trò, lời này đi mà nói cho mẫu thân nghe, việc này nàng tất nhiên biết được, ta xuất cung trốn một chút, ngươi tự lo thân đi."
Hắn bản tính như vậy, thấy thế thì chuồn. Mục Tương Lạc nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, cong môi cười cười, nơi ngực hơi hiện ra đau, nàng sâu sắc hút vào một hơi, quay lại Trung Cung.
Kết giới có người đi nhầm vào, Y Thượng Vân chớp mắt biết được, đợi khi cô đi đến, chỗ nào còn có bóng người. Không cần nghĩ, chính là hai người kia gây nên. Nếu có thể chạy, nên cũng không có việc lớn.
Buổi chiều tiệc rượu như thường, Mục Tương Lạc ngồi ở trước bàn, nhìn Chu luật ngẩn ra, mệt mỏi kéo tới, lại không muốn chợp mắt. Nàng tự chủ cực cường, thật lâu chưa từng chợp mắt, luật pháp ra sao, nàng cũng không từng thấy rõ, ngồi bất động nửa đêm, đợi đến giờ tý, nàng mới thấy được bệ hạ đi vào.
Y Thượng Vân thấy nàng chưa ngủ, nhìn chằm chằm Chu luật ngẩn ra, khá là kỳ quái, sau khi bước gần, phát hiện hô hấp nàng nặng nề, cô theo bản năng đi chạm vào cổ tay nàng. Mục Tương Lạc ngửi được mùi thơm ngát quen thuộc, vội đứng lên, đầu choáng một cái, trước mắt lóe qua đen kịt một màu.
Nàng sửng sốt, mới nói: "Bệ hạ uống rượu rồi."
Nàng mâu thuẫn như vậy, Y Thượng Vân cũng quen thuộc, bất giác khác thường, cười nhạt nói: "Ngươi cả ngày bận cái gì?"
"Chu luật."
"Trẫm để ngươi không có chuyện đi học, chưa từng để ngươi trắng đêm không ngủ."
"Ban ngày ngủ rồi, không cảm thấy buồn ngủ, huống hồ bệ hạ cũng không từng ngủ đi, đêm đã khuya, bệ hạ đi về nghỉ ngơi đi."
Vừa qua khỏi ba câu, liền bắt đầu đuổi người, Y Thượng Vân liếc nàng một chút, đã không vui, "Đây là cung điện của trẫm, ngươi có tư cách gì đuổi người, ban ngày vì sao đi xông kết giới."
Say rượu rồi, đây là.. Mục Tương Lạc ngẩng đầu nhìn cô, chợt cảm thấy bất đắc dĩ, màu ngươi mang theo ý cười chớp mắt nhìn về phía cung nhân phía sau, ra hiệu các nàng đỡ bệ hạ về tẩm điện.
Không biết làm sao bệ hạ trong ngày thường uy nghi khiếp người, lại không người dám lên trước, Mục Tương Lạc chỉ đành sai người đi làm chút trà giải rượu, nàng thử khuyên nhủ: "Hôm nay ta đi nhầm vào, bệ hạ đi về nghỉ trước, ngày mai sẽ giải thích cùng ngươi." '
Y Thượng Vân xoa xoa thái dương, làm như mệt mỏi, ngồi ở trên giường mềm, cũng không đi phản ứng Mục Tương Lạc, người sau đau đầu đến lợi hại, liền nói: "Không bằng bệ hạ ở đây nghỉ ngơi đi."
"Được." Y Thượng Vân nhẹ nhàng đáp lại, Mục Tương Lạc nhìn cô một cái, quay người đi dặn dò cung nhân lấy nước nóng, mới vừa bước ra một bước, đã bị người kéo, không khách khí chút nào đem nàng kéo ngồi trở lại trên giường nhỏ, vốn là tinh lực không tốt, trải qua lôi kéo này, càng choáng váng đầu.
Y Thượng Vân thái độ cứng rắn, khi say rượu, mặt mày lành lạnh tản đi, đại khái chưa từng manh mẽ chống đỡ, có thêm chút yếu đuối, nhất cử nhất động vẫn cứ nhuộm hơi thở cao thượng, ngồi gần rồi liền thấy được bầm đen dưới mắt Mục Tương Lạc.
Hết chương 54

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.