Mấy ngày kế tiếp, Nam Cung Lân ở nhà liên tục bị Nam Cung Cảnh chọc tức, thậm chí có lần suýt chút nữa thật sự đánh nhau. Người ôn hòa, nhã nhặn như anh cũng sẽ nổi giận, mà những lúc như vậy, em trai anh thường rất
thảm. (Fb: Nhược Mộng)
Chỉ cần một câu nói của Nam Cung Lân, Nam
Cung Cảnh đã bị mẹ cắt luôn tiền sinh hoạt trong tháng, khiến cho hắn
phải đi theo năn nỉ ỉ ôi:
“Anh đừng như thế mà, đừng để mẹ khóa thẻ của em! Em biết lỗi rồi!”
Nam Cung Lân không đoái hoài gì đến em trai, ngồi lật sổ sách trên bàn, ánh mắt chuyên tâm.
Biết bản thân không nên nói những câu khích tướng với anh trai, Nam Cung
Cảnh mặt dày ở bên cạnh đấm vai bóp lưng cho anh và hỏi:
“Chuyện tình cảm của anh đến đâu rồi? Có cần em giúp không?”
Nhắc đến vấn đề yêu đương, Nam Cung Lân hơi dừng tay lại, trên khuôn mặt
tuấn mỹ toát ra tia phiền muộn. Hà Nhiên nói trường sắp xếp cho sinh
viên khoa du lịch đi nước ngoài một tuần để làm báo cáo, nhưng chi phí
có chút cao nên giờ cô cần đi làm thêm. Anh sắp trở lại chung cư Hoa Lạc thì cô bảo bận, thời gian đâu mà dành cho anh nữa. Anh cũng đã vắng mặt ở trạm thú ý gần tuần rồi!
Nam Cung Lâm ôm quá nhiều thứ vào
người nên cảm giác hơi áp lực, lúc này, ánh mắt của anh dừng trên khuôn
mặt nịnh nọt của Nam Cung Cảnh, nói:
“Em xử lý hết đống tài liệu này giúp anh, anh sẽ cho em mượn thẻ.”
Mặc dù trông tên nhóc Nam Cung Cảnh này khá là lông bông, vô dụng, nhưng
một vài việc cơ bản thì hắn vẫn làm được, chỉ có điều bình thường không
thích làm việc mà thôi.
Cuối cùng, Nam Cung Cảnh vì tiền bán rẻ
bản thân cho anh trai, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nam Cung Lân dồn
công việc đơn giản lại cho em trai làm, còn mình thì trở về chung cư Hoa Lạc sớm một ngày.
…
Hôm nay Hà Nhiên trở về từ quán thịt
nướng, cả người toàn là mùi thịt. Cô xin làm thêm khoảng một tuần họ
cũng nhận vì đang thiếu nhân viên, lương hơi thấp chút, nhưng đến lúc
đăng ký tham gia chuyến du lịch còn nửa tháng, vẫn kịp.
Hà Nhiên tắm rửa xong thì ôm Gạo Nếp và Xôi Đậu lên livestream khoảng mười lăm phút, sau đó kết thúc một ngày mệt mỏi.
Gần một tuần chưa được gặp Nam Cung Lân, cô cảm thấy có chút nhớ anh. Rõ
ràng miệng thì từ chối không chịu làm bạn gái anh quá sớm, vậy mà con
tim không nghe lời, cứ mong ngóng anh mãi.
Hà Nhiên nhìn bình nước mà Nam Cung Lân tặng đang nằm trên chiếc bàn gần giường, cầm lấy sờ một lát, tự lẩm bẩm:
“Không biết khi nào anh ấy mới quay lại nữa.”
Ngày nào cũng gặp mặt thì thôi, vừa mới xa nhau cô liền nhận ra sự trống
vắng trong lòng. Những tin nhắn qua lại giữa họ không đủ an ủi cô, không thể ôm lấy nỗi cô đơn giữa thành phố bộn bề.
Hà Nhiên nhắm mắt, đặt thứ trong tay xuống rồi vùi đầu vào trong chăn.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc. Cô đã tập thành thói
quen, không còn sợ hãi nữa, nếu Lăng Bách mà tiếp tục tìm tới, cô chỉ
cần gọi bảo vệ là xong.
Khi ra ngoài, chào đón Hà Nhiên là Nam
Cung Lân với một túi trái cây trên tay. Anh biết cô thích dâu tây nên đã ghé qua siêu thị mua một ít.
Hà Nhiên mở cửa ngay lập tức, khó giấu được vẻ mừng rỡ trên mặt, cô nói:
“Anh về sớm vậy?”
“Anh có mang quà cho em.”
Nam Cung Lân đưa túi trái cây tới, Hà Nhiên liền thuận tay cầm lấy rồi nói cảm ơn.
Nam Cung Lân buổi sáng đến trường buổi tối làm việc, dù bận rộn vẫn luôn
trả lời tin nhắn của cô mọi lúc. Nếu cô biết được ắt hẳn sẽ rất cảm
động.(Fb: Nhược Mộng. Truyện chỉ đăng tải tại n.ovel.too.n.)
Hà Nhiên chủ động mời anh:
“Anh muốn vào nhà chơi không?”
“Ừm.”
Anh gật đầu rồi theo cô tiến vào trong, Gạo Nếp đang nằm trên giường nghe
thấy tiếng bước chân thì chạy ra nhìn xem, sau đó nó còn vô liêm sỉ hơn
cả Hà Nhiên, trực tiếp meo meo rồi chạy qua dùng đầu cọ vào chân anh. Nó bắt đầu làm nũng một cách nhiệt tình!
Hà Nhiên đen mặt nhìn cảnh này:
“Bình thường nó rất hung hăng, gặp anh là đổi tính liền”
Hai người đều bật cười trước Gạo Nếp, một lát sau, một chú mèo đen từ trong phòng bước ra, dáng đi ngạo nghễ, nhưng cũng cùng chung chí hướng với
bạn mình, đi thẳng vào lòng Nam Cung Lân.
Trong đầu Hà Nhiên bấy
giờ chỉ có một ý nghĩ là nuôi cái bọn mèo này thật tốn cơm! Cô rửa trái
cây thật sạch rồi dọn ra bàn, ngồi đối diện trò chuyện với anh.
Nam Cung Lân nói:
“Ngày mai em có thời gian không?”
Hà Nhiên sực nhớ bọn họ đã hứa sẽ đi xem phim với nhau, cô tính toán thời gian rồi đáp ứng:
“Có, vậy ngày mai hẹn gặp anh vào buổi tối.”
“Được rồi.”
Anh gật đầu, tay vẫn luôn vuốt ve hai chú mèo nhỏ, chúng giống như không định để anh về, nằm trên đùi anh ngủ ngon lành.
Hà Nhiên muốn nghỉ ngơi nên đành đánh thức chúng và ôm chúng ra khỏi người Nam Cung Lân, anh cũng chào cô rồi về phòng mình.
Một đêm yên giấc, tầm giữa trưa hôm sau, Hà Nhiên đang hào hứng chờ đợi
buổi hẹn đột nhiên nhận được tin nhắn của Thất Thất cùng một tấm ảnh
chụp hai người, một trai một gái đang hôn nhau, mà khuôn mặt trên ảnh
kia thì vô cùng quen thuộc.
Thất Thất phẫn nộ nói:
“Hà Nhiên, cái tên kia là đồ lừa đảo, là tên khốn đó! Cậu đừng tin anh ta!”