Lăng Bách ở trong trường được không ít người để ý bởi vẻ ngoài sáng sủa
của bản thân, nghe nói gia đình cũng tương đối khá giả. Ba tháng quen
nhau Hà Nhiên còn chưa tìm hiểu hết về con người của hắn nên không biết
nhiều, cơ mà cô lười phải dây dưa với hắn. Có bạn gái mới thì thôi, liên quan quái gì đến cô chứ?
Khi ra ngoài, Hà Nhiên thấy có một vài
người đang tụ tập ở cổng trường nhìn về phía nào đó. Thất Thất hiếu kỳ,
chạy nhanh lên mấy bước xem xem có gì, sau đó sắc mặt tối lại:
“Là tên khốn Nam Cung Lân!”
Chàng trai trẻ mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, đứng dưới bóng cây trông
ngóng về phía này, sau khi nhìn thấy Hà Nhiên thì đưa tay lên vẫy vẫy.
Động tác ấy chuyển dời toàn bộ sự chú ý của người xung quanh.
Hà Nhiên bất chợt bị mấy chục ánh mắt ghen tỵ bắn phá thì phản ứng không kịp, khóe môi co giật rất khẽ:
“Hình như họ đang nhìn tớ phải không?”
“Ừ, chắc chắn là nhìn cậu rồi.”
Không chờ Hà Nhiên cất bước, Nam Cung Lân chủ động đi về phía cô. Trên sân
trường nổi gió nhè nhẹ cuốn bay những sợi tóc mềm trước trán anh khiến
nó trở nên hơi rối, vậy mà không hề có cảm giác lôi thôi, ngược lại còn
khiến người ta thấy thật đáng yêu.
Giữa biển người đông đúc, Hà
Nhiên chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhận ra anh. Cô biết bản thân bất
tri bất giác đã thích người con trai này, từ bỏ là việc rất khó, nhưng
phải giải quyết mọi việc trước khi lún quá sâu. Cô muốn rút lui dù một
chân đã đạp vào vũng lầy tình yêu.
Bước chân của Nam Cung Lân rất nhanh, anh còn chưa kịp chào hỏi đã nghe thấy giọng cô có chút khó chịu vang lên:
“Anh đến tìm em làm gì?”
Anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như trước, đáp:
“Em đi xe buýt về tốn tiền, chi bằng anh đón em?”
“Cảm ơn, nhưng em không cần đâu. Em có chuyện muốn hỏi anh, ngay tại đây,
anh hãy trả lời cho em biết tại sao lại giấu giếm em vậy?”
Hà Nhiên lấy hết dũng khí để hỏi anh, sắc mặt anh sa sầm xuống:
“Em biết rồi sao?”
Nam Cung Lân cứ nghĩ cô đang nói đến chuyện anh cho người theo dõi và bảo
vệ cô nên vô cùng chột dạ, đó là hành vi hết sức kỳ quặc. Cho dù xuất
phát từ ý tốt đi chăng nữa cũng rất khó để chấp nhận!
Hai người
ông nói gà bà nói vịt, nhưng mà cuộc đối thoại lại hết sức trơn tru. Sâu thẳm trong lòng Hà Nhiên có chút hy vọng mong manh rằng anh không phải
người như thế, tất cả là do cô nghĩ nhiều thôi. Nhưng sự thật phũ phàng, khi anh thừa nhận, cô khó nhịn được sự tức giận:
“Anh cho rằng em là trò đùa của anh à?”
“Xin lỗi.” Nam Cung Lân lập tức muốn giải thích: “Anh không cố ý làm vậy!”
Thất Thất đứng bên cạnh đã không nghe được nữa, cô nàng quát lên:
“Chứ không phải anh cố tình à? Anh có bạn gái rồi sao lại còn nói chưa hả?
Bây giờ anh khai mau, anh vẫn đang qua lại với mỹ nữ kia đúng không?”
Giọng của cô nàng lạc hẳn đi, vẻ mặt phẫn nộ trừng anh.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời Nam Cung Lân cảm giác được não mình
không đủ dùng, hóa ra anh không hề thông minh như mình nghĩ! Nội tâm của anh sóng gió cuộn trào, đột nhiên nghĩ tới một khả năng là em trai của
anh đã làm chuyện “tốt” gì đó và để mấy cô gái này phát hiện ra. Anh
trúc trắc hỏi lại:
“Sao lại nói anh có bạn gái rồi…?”
Hai
cô gái đều không nghĩ được nhiều, cảm thấy anh đang giả vờ trốn tội, vì
vậy lục tìm ảnh trong điện thoại rồi đưa cho anh xem để đối chứng.
Hà Nhiên hai mắt cay xè, tức đến nỗi run rẩy:
“Anh nhìn đi, nếu đây không phải là anh thì là ai? Đừng nói với em là anh có anh em sinh đôi gì đó!”
Thật sự giống như anh nghĩ sao? Nam Cung Lân không biết phải phản ứng thế
nào, nhìn tấm ảnh của Nam Cung Cảnh và bạn gái trên mạng xã hội, anh
thầm mắng tên nhóc đó trăm ngàn lần! Khốn kiếp! Anh hôm nay nhất định
phải chửi thề mới giải tỏa được nỗi oan ức này!
Nam Cung Lân hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó bất lực nói:
“Thật sự là em trai sinh đôi của anh, cậu ta tên Nam Cung Cảnh.”
Lần này đến lượt hai cô gái đầu đầy chấm hỏi, kinh ngạc qua đi liền biến
thành khó tin, ngượng ngùng. Đầu óc Hà Nhiên xoay xoay không kịp tải về
thông tin vừa xong, cô quay sang nhìn bạn tốt, Thất Thất cũng đang hoang mang.
Hà Nhiên trước đó cũng cho rằng Nam Cung Lân không thể là
người xấu, nhưng cuối cùng vì thiếu sự tin tưởng mà giận anh, bây giờ cô có xúc động muốn vả mặt mình.
Ba người nhìn qua nhìn lại một lúc, Thất Thất nhíu mày hỏi:
“Sao anh không nói ngay từ đầu là mình có em trai sinh đôi chứ?”
“Không nghĩ tới.” Nam Cung Lân thành thật. “Vốn còn chưa chính thức hẹn hò với Hà Nhiên…”
Cho nên ý anh là khi nào trở thành bạn trai của cô rồi mới cho cô biết thêm về gia đình? Hà Nhiên nghĩ tới đây thấy sự hiểu lầm này có chút buồn
cười, cô xấu hổ nói:
“Em còn nghĩ anh là một tên khốn…”
Nam Cung Lân cười cười nhưng trong lòng đau nhói, bạn gái tương lai nghĩ
xấu về anh như thế, anh không buồn mới lạ. Cái tên nhóc Nam Cung Cảnh
kia, yêu đương thì thôi đi, còn tung ảnh khắp nơi như thể hận không cho
cả thế giới biết mình đã tán đổ được người trong lòng, hại anh suýt
thảm.
May mắn mọi chuyện còn chưa đi quá xa, Nam Cung Lân tìm cách cứu vãn:
“Không cần ngại, thật ra cũng do anh chưa nói rõ với em.”
Anh lục tìm trong điện thoại, tìm mãi mới thấy một tấm ảnh chụp lúc bé của
hai người, giống nhau như đúc, chỉ là vẻ mặt của một trong hai hết sức
cau có khó ở.