Nam Cung Lân vừa mới tra chìa khóa vào ổ thì nghe đến cái tên mà anh
không muốn nghe nhất vào thời điểm này. Anh nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, ở đó, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang cười nửa miệng và liếc về phía họ.
Vừa rồi cô ta còn chưa thấy rõ khuôn mặt của Nam Cung
Lân, đến khi phát hiện ra anh còn đẹp trai hơn cả Lăng Bách và không
thua kém gì nam thần trong trường đại học của họ, cô ta hơi khựng lại.
Chưa ai nói gì, cô ta đã lớn tiếng bình phẩm:
“Đẹp thì sao chứ? Có mài ra ăn được không? Mấy cái tên nhìn mặt mũi trắng trẻo đẹp mã chỉ để ngắm mà thôi.”
Ánh mắt ôn hòa của Nam Cung Lân trước sau không thay đổi, anh đưa tay ngăn Hà Nhiên đang chuẩn bị lên tiếng lại, sau đó nói:
“Cô ta khen anh đẹp trai thôi mà.”
Anh nói xong thì khởi động xe, buồng máy phát ra âm thanh rừm rừm khiến cô gái nọ phụt cười:
“Lại còn đi chiếc xe quèn này nữa!”
Hà Nhiên càng nghe càng khó chịu, cô giữ chặt lấy áo của Nam Cung Lân, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, cô nói:
“Anh đừng để ý đến những lời đó.”
“Ừm.”
Người phía trước gật đầu rồi vặn ga chạy đi, bô xe máy xịt ra một làn khói
trắng như cười cợt những kẻ đang đứng phía sau chỉ trỏ nói lời châm
chọc.
Hà Nhiên không phải người thực dụng quá mức, cô cảm thấy
chỉ cần hai người yêu nhau, có chút năng lực tài chính là đủ rồi. Cùng
lắm thì sau này cưới về họ không sinh con, như vậy chi phí sinh hoạt
cũng khá thấp thôi. Như cô bây giờ làm thêm ở quán thịt nướng và
livestream thu tiền từ quảng cáo thì dư ra chút đỉnh, có thể tích góp từ từ, giả sử hai người họ thiếu thốn thì tiết kiệm thêm nữa có sao đâu?
Nghĩ một lúc, không biết từ khi nào cô lại suy diễn về tương lai của họ, về
một căn nhà nhỏ ấm cúng và con thơ. Cô đang chìm đắm vào ảo tưởng ấy thì sực tỉnh khi có tiếng còi xe của chiếc ô tô bên cạnh vang lên.
Hà Nhiên ơi Hà Nhiên, mày và anh ấy còn chưa chính thức hẹn hò nữa mà lo xa cái gì đấy?
Hà Nhiên nghiêng đầu muốn nhìn mặt Nam Cung Lân vì thấy anh cứ mãi im
lặng. Khuôn mặt của anh không biểu hiện đang vui hay buồn, từ bên dưới
nhìn lên là đường xương hàm hết sức quyến rũ, anh vẫn bình bình nhàn
nhạt như trước. Cô sợ anh buồn, vội an ủi:
“Em thấy công việc hiện tại của anh cũng tốt lắm, có tiềm năng phát triển.”
“Vậy à? Cảm ơn em.” Nam Cung Lân cười cười, thật ra anh không hề để trong
lòng những lời nói của người kia, mất thời gian mà thôi.
Chê anh
nghèo ư? Nếu không sinh ra trong Nam Cung gia thì anh quả thật có thể sẽ nghèo đó, nhưng hình như lúc đầu thai anh được Diêm Vương ưu ái cho một hồ sơ chuyển kiếp khá tốt, biết làm sao bây giờ?
Hà Nhiên thấy anh cứ thờ ơ như vậy thì càng lo lắng hơn. Đây là giả vờ không đau lòng để cô thôi nghĩ ngợi phải không?
Cô do dự một lát, tay vốn chỉ đang nắm hờ góc áo của Nam Cung Lân lúc này
hơi nhúc nhích, sau đó cô chủ động đặt tay lên hai bên eo của anh. Trái
tim theo động tác đó nhảy múa trong lồng ngực.
Nam Cung Lân hơi cúi đầu lướt mắt qua bàn tay trắng trẻo xinh xắn của cô, trong mắt khó giấu được sự vui vẻ.
Trên đường lúc này không có nhiều phương tiện giao thông khác, Hà Nhiên ngồi phía sau Nam Cung Lân nghiêng đầu đón gió. Những sợi tóc dài mượt của
cô bị cuốn bay nhè nhẹ, giọng nói của người phía trước như đang vuốt ve
cảm xúc đang dâng trào nơi đáy tim cô:
“Anh như thế này em có chê anh không thế?”
“Sao lại chê? Anh rất tốt mà.”
Hà Nhiên phải thừa nhận Nam Cung Lân không làm gì khiến cô thấy khó chịu
hay phản cảm cả, hoàn toàn là mẫu người của cô. Có thể do chưa tiếp xúc
lâu nên cô đánh giá anh khá cao, nhưng ấn tượng về anh cực kỳ đặc biệt.
Trên thang điểm một trăm thì cô sẽ cho anh… ừm, chín mươi điểm, còn mười điểm về sau lại xem xét.
Hai người trò chuyện một lúc, thời gian qua nhanh, Nam Cung Lân đưa Hà Nhiên về đến chung cư.
Vào phòng, đóng cửa lại, Nam Cung Lân lập tức đen mặt gọi điện thoại về cho em trai của mình.
Không mất nhiều thời gian, cái tên ăn rồi ngủ rồi chơi kia đã bắt máy:
“Gọi em làm gì? Cần giúp đỡ rồi phải không?”
“Nam Cung Cảnh, tối nay về nhà có chuyện cần bàn với em.”
“À, đang ở nhà đây.”
Dạo này Nam Cung Cảnh nhớ nhà nên về chơi, hiện tại cũng đang ở trong vườn
xem mấy người thợ tỉa khóm hoa hồng xanh mà mình mới mua không lâu.
“Ở nhà thì tốt.” Nam Cung Lân siết chặt tay thành quyền.
Tối hôm đó, Nam Cung Lân bỏ thời gian trở lại Nam Cung gia. Anh bước đi với khí thế hùng hồn. trông ánh mắt của anh như thể sắp làm thịt thằng em
mình, băm nó ra trăm mảnh. Tài xế tò mò mà không dám hỏi câu nào, chỉ có thể im lặng đi theo sau rồi thầm cầu nguyện cho tam thiếu gia ngàn lần
bình an.