Tranh cãi chỉ vừa mới bắt đầu thì người đàn ông kia đã xông qua xô xô
đẩy đẩy, mặt mũi lúc này bị nhuộm đỏ bởi hơi men, mùi bia rượu xộc thẳng vào mặt Trần Dự khi ông ta mở miệng nói chuyện. Câu đầu tiên chính là:
“Mày thách tao phải không? Hả? Mày là cái thá gì? Tao là khách ở đây, nhá!”
Ba người bạn đi cùng ông ta cũng đứng lên, mỗi người một tay lôi kéo ông
ta về phía sau để tránh mất mặt. Thật ra người đàn ông này chỉ do tính
tình hơi phóng túng, mê gái, cộng thêm việc uống nhiều khiến thần trí
không được ổn định lắm nên mới nóng nảy như thế. Ông ta để ý Hà Nhiên,
muốn tìm cách bao nuôi cô nhưng cô cứ từ chối, lại còn Trần Dự xuất hiện ngăn cản! Hống hách như ông ta không nổi điên mới lạ.
Người xung quanh đều nép mình vào một góc hoặc đứng lên đi ra khỏi khu vực lộn xộn đó, Hà Nhiên ở phía sau đã liên hệ cho quản lý nhưng anh ta không bắt
máy, cô chỉ có thể nói với Trần Dự:
“Không được, quản lý đang bận gì rồi!”
Trần Dự bị người đàn ông kia kéo cổ áo nhưng vẫn hết sức bình tĩnh, cố gắng trấn an ông ta:
“Xin lỗi chú, tôi không hề có ý gì khác, chỉ mong chú đừng nổi nóng, chúng ta nói chuyện bình thường thôi được không ạ?”
Trần Dự là con người có trí thức, được giáo dưỡng tốt, sẽ không tùy tiện
quát tháo, hơn nữa bản thân cậu chỉ là phục vụ nên không có quyền đó.
Cậu khó khăn lắm mới ở thành phố này tìm được một công việc ổn định và
dài thời gian, phải nắm chặt mới có đường sống.
Người đàn ông cứ
giữ chặt áo Trần Dự, kéo nó biến dạng, sau đó còn vung tay lên định tát
cậu. Hà Nhiên ở phía sau đang lo lắng, nhìn thấy cảnh đó vội vàng xông
lên cản lại:
“Chú làm gì thế?”
Chát.
Một bạt tai vang đội, người bị đánh không ngờ lại là Hà Nhiên.
Gò má cô lập tức đỏ bừng lên, lúc này, đám người đang lộn xộn đều bất ngờ dừng động tác trên tay.
Người đàn ông kia thì không quan tâm, đưa tay túm tóc cô và nói:
“Vừa rồi mày quát tao phải không?”
“A, buông tay!” Hà Nhiên giữ chặt tóc mình, cô bị kéo bung cả búi tóc phía sau.
Trần Dự mất luôn khả năng suy nghĩ, cậu mặc kệ tất cả vung một đấm thật mạnh vào mặt của ông ta. Lực tay của cậu tương đối khỏe, ngay khi va chạm
thì ông ta liền rú lên đau đớn, lảo đảo lui về sau, vậy nhưng tay thì
vẫn tóm tóc Hà Nhiên kéo cô theo.
Hai người đều mất thăng bằng, Trần Dự xuất phát từ bản năng vội vàng chen vào giữa ôm lấy Hà Nhiên.
Ba người ngã mạnh xuống sàn nhà, tóc Hà Nhiên bị kéo rối tung lên, cô cắn
chặt răng chịu đựng, lúc mở mắt ra đã phát hiện mình nằm trong lòng Trần Dự. Cậu ta thục cùi chỏ vào mặt của người đàn ông khiến ông ta đau đớn
buông tay, Hà Nhiên lập tức nhân cơ hội đó đứng dậy, kéo Trần Dự đứng
lên theo.
Người đàn ông một mình nằm dưới sàn nhà, tay còn giữ
một nắm tóc của Hà Nhiên. Cô sờ đỉnh đầu đau đớn, không chịu được mà
xuýt xoa:
“Đau chết mất!”
Trần Dự đứng thẳng người che
chắn cho cô nhưng lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, chân run bần bật, tim
thì nhảy lên cổ họng. Cậu đánh người rồi, hơn nữa còn đánh khách hàng
VIP ở đây! Cậu điên sao? Cậu không cần công việc nữa ư?
Sự sợ
hãi, bất an trên khuôn mặt cậu hiển hiện trước mắt Hà Nhiên, cô thấy vô
cùng có lỗi nhưng không biết phải làm thế nào. Khi quản lý đến, cô sẽ
nhận mọi tội lỗi và xin nghỉ việc! Tiền lương cũng sẽ đưa hết cho Trần
Dự!
Trận náo loạn này khiến cho những vị khách khác đều bỏ về,
người đàn ông đau đớn rêи ɾỉ một tiếng rồi được ba người bạn đỡ dậy, ông ta nghiêng ngả tựa vào họ và mắng:
“Mẹ nó, lũ chó này!”
“Lão Dương, ông bình tĩnh! Tôi đã bảo đừng có gây sự rồi mà!” Bạn ông ta khuyên can.
Họ còn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì một người đàn ông vô cùng
cao to tiến tới, rẽ đám đông bước vào trong, sau đó đặt tay lên vai lão
Dương kia.
Ông ta tầm bốn mươi mấy tuổi, cơ bắp gồ ghề như mấy
ngọn núi nhỏ, trông vô cùng đáng sợ. Hà Nhiên biết ông ta, là vị khách ở một bàn gần đây, vừa rồi còn cho cô chút tiền tip. Cô đưa mắt nhìn chăm chú, không hiểu sao ông ấy lại tới bên này.
Người đàn ông vạm vỡ ấy là vệ sĩ được phân đi theo Hà Nhiên, nếu không phải có chuyện quá
mức xảy ra, ông ta phải giấu thân phận của mình, tránh để cô phát hiện.
Từ lúc lão Dương dây dưa với Hà Nhiên ông đã báo cho Nam Cung Lân biết,
và khi Hà Nhiên bị kéo tóc, ông mới kịp phản ứng mà chạy qua.
Thật ra việc Hà Nhiên bị tát rồi ngã xuống sàn chỉ diễn ra trong chớp mắt,
cho nên, lần này ông đã bỏ lỡ cơ hội bảo vệ thiếu phu nhân rồi.
Lão Dương quát vào mặt người đàn ông cao to:
“Muốn gì hả?”
Ông ta siết tay lại, bả vai lão Dương liền truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt, ông ta há hốc miệng kêu la:
“B-Buông tao ra!”
Người đàn ông nói:
“Mày ồn ào quá, tao mất hứng, ăn không ngon nữa.”
Lý do thật bá đạo, chỉ vì lão Dương khiến ông ấy nhạt miệng mà muốn vào
can thiệp việc này ư? Một số người dừng chân xem kịch hay, cầm điện
thoại ra quay phim.
Bấy giờ, Hà Nhiên vẫn đang cố liên lạc cho quản lý.
Người đàn ông vừa xuất hiện đứng đó, lẩm nhẩm chửi mắng lão Dương vì dám làm ông ta bực bội:
“Tao nói cho mày biết, khó khăn lắm vợ mới cho tao ra ngoài ăn uống vui vẻ, mày phá hỏng nhã hứng của tao rồi.”
“M-Mày muốn gì?” Lão Dương không nhúc nhích được, lắp bắp nói.
Người kia vung tay ra, quăng cho lão Dương một cái tát như trời giáng.
Chát.
Đầu lão Dương lệch hẳn sang một bên, hai mắt trợn trắng, mọi người còn nghĩ lão Dương sẽ ngất xỉu tại chỗ, nhưng nào ngờ lão vẫn còn sức mà hô hào:
“M-Mày… có biết… tao là ai không?”
Người đàn ông vạm vỡ mặc kệ lão, chỉ liếc mắt về phía cửa trông ngóng, thấy
thiếu gia nhà mình vội vã chạy đến thì mới buông tay, nói:
“Mặc kệ mày.”
Dứt lời, ông quay về vị trí cũ ngồi xuống, màn anh hùng cứu mỹ nhân phải để thiếu gia diễn rồi. Dù đến hơi trễ chút nhưng đúng thật là cơ hội tốt
để ghi điểm!
Bước chân của Nam Cung Lân như bay, sắc mặt âm trầm. Anh vẫn chưa biết Hà Nhiên bị tát và kéo tóc, chỉ hay tin cô bị người
ta trêu ghẹo đã nổi điên như vậy.
Khi Nam Cung Lân đến nơi, anh
vừa vặn nhìn thấy Hà Nhiên đứng phía sau một chàng trai. Tay phải của cô sờ gò má, trên khuôn mặt đáng yêu non nớt là năm dấu tay đỏ rực.