Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hà Nhiên bị uất ức, Nam Cung Lân nâng mắt
liếc về phía người vệ sĩ được anh giao nhiệm vụ bảo vệ cho cô. Sâu thẳm
trong con ngươi giống như sắp tràn ra lửa giận, anh rất ít khi mất bình
tĩnh vì chuyện gì đó, lần này là ngoại lệ.
Vệ sĩ kia áy náy không dám nhìn thẳng vào Nam Cung Lân, đúng thật là lỗi của ông vì có hơi lơ
là mới khiến thiếu phu nhân bị đánh trúng.
Hà Nhiên nhìn thấy Nam Cung Lân thì đầu tiên là giật mình, cô mím chặt môi, sau đó đột nhiên
có cảm giác muốn khóc. Khi con gái yếu đuối nhất chỉ cần một bờ vai vững chãi để tựa vào, cần một người ở bên cạnh ủi an, và anh chính là người
mà cô luôn nghĩ tới. Cô không tin được anh tìm đến tận đây, ngay lúc cô
cần anh nhất!
Lão Dương không quan tâm tới sự xuất hiện của Nam
Cung Lân, ông ta cũng không biết được anh là ai, bước chân liêu xiêu sắp ngã, phải nhờ bạn bè giữ mới đứng thẳng được nhưng miệng vẫn lải nhải
chửi mắng Hà Nhiên.
Nam Cung Lân đi tới, vừa liếc mắt liền nhận
ra cái kẻ say xỉn mặt mũi đỏ bừng ở ngay trước mặt anh là người có ý đồ
xấu với Hà Nhiên như lời vệ sĩ nói qua điện thoại.
Mặc kệ người
đàn ông đứng đó cứ nói mấy câu vô nghĩa, Nam Cung Lân tiến tới chỗ Hà
Nhiên. Nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe sắp khóc, gò má cũng còn dấu vết, anh cất giọng hỏi:
“Em bị người ta đánh sao?”
Hà Nhiên đáp:
“Không phải, là do em không cẩn thận nên đụng trúng thôi.”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống
trên gò má, từng giọt từng giọt đầy oan ức. Chính cô cũng giật mình vội
vàng dùng tay lau đi, cúi đầu nhìn sang chỗ khác. Tại sao lại khóc khi
anh hỏi han cô vậy chứ? Vừa rồi cô vẫn rất ổn mà?
Hà Nhiên không
phải một đứa con nít chỉ biết nũng nịu nhõng nhẽo, cô đã là sinh viên
đại học độc lập tài chính, biết tự chăm sóc bản thân, mạnh mẽ, kiên
cường. Nhưng khoảnh khắc nghe được giọng của Nam Cung Lân, cô đột nhiên
rơi lệ, sự uất ức mà cô kìm nén từ nãy đến giờ bộc phát trong phút chốc. Cảm xúc vỡ òa khiến cho Hà Nhiên khó lòng kiềm lại được, cô vội vàng
quay lưng về phía Nam Cung Lân và Trần Dự, ngửa mặt lên trời và dùng tay quạt thật nhanh vào mắt mình để bình tĩnh lại.
Khóc cái gì chứ? Không được khóc!
Hà Nhiên tự trấn an bản thân, sau đó thân thể bất chợt nghiêng qua và lọt
vào trong vòng tay ấm áp của một người. Mùi hương quen thuộc, còn có hơi ấm quen thuộc dễ chịu.
Trước ánh mắt trầm trồ của nhiều người,
Nam Cung Lân một tay đặt trên tóc Hà Nhiên, một tay giữ eo cô, ôm cô vào lòng và nhẹ giọng nói:
“Em cứ khóc đi.”
Trần Dự đứng bên cạnh cứng đờ người, cậu ta không biết rằng Hà Nhiên đã có bạn trai.
Khoảnh khắc ấy, Hà Nhiên cảm giác được lòng mình tĩnh lại, sự chở che của Nam
Cung Lân khiến một mặt yếu mềm của cô được giải phóng. Nước mắt liên tục rơi xuống, cô vùi mặt vào trong áo của anh mà khóc, nức nở thành tiếng.
Cô là con gái, bị người ta đánh, nắm tóc kéo ngã giữa bao nhiêu ánh mắt,
làm sao có thể không tủi thân chứ? Hơn nữa vì vài đồng bạc, cô phải ở
nơi này nhịn nhục khi người ta buông lời trêu ghẹo, tất cả những áp lực
trong cuộc sống đều phải dồn vào một góc tim, cô rất khó chịu!
Nam Cung Lân di chuyển tay lên lưng cô, vừa vỗ nhẹ vừa dịu giọng an ủi:
“Không sao, anh ở đây.”
Bất kỳ ai dám ức hiếp bạn gái tương lai của anh đều phải trả giá! Khốn
kiếp! Dấu tay trên mặt cô, mái tóc rối tung của cô đều là minh chứng rõ
ràng nhất cho việc lão già phía sau động tay động chân.
Lão Dương nhìn chằm chằm vào cảnh hai người ôm ấp, hơi men thôi thúc ông ta một lần nữa loạn ngôn mắng người:
“Hóa ra là gọi bạn trai đến à? Sao nào? Các người không định làm ăn nữa đúng không?”
Ánh mắt Nam Cung Lân trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết, anh đột nhiên nói:
“Mang ông ta ra ngoài!”
Mọi người đều ngơ ngác không rõ rốt cuộc anh đang nói chuyện với ai, Trần
Dự đứng bên cạnh bối rối một lúc thì nhìn thấy người đàn ông cao to vạm
vỡ ban nãy tát lão Dương đang rời khỏi chỗ ngồi.
Vệ sĩ của Nam
Cung gia bỗng nhiên tiến tới làm lão Dương im bặt, sợ hãi không dám nói
gì nữa, hai mắt đảo một vòng rồi lui ra sau. Cả ba người bạn của ông ta
cũng hoảng hồn, lắp bắp:
“M-Mày định làm gì?”
Người kia
trực tiếp dùng cơ bắp của mình kẹp đầu lão Dương, sau đó không nói hai
lời lôi ông ta xềnh xệch ra khỏi quán ăn trước tiếng xì xầm của mọi
người.
Họ còn nghe thấy loáng thoáng tiếng thở dài của người đàn ông kỳ lạ đó:
“Chọc trúng nhị thiếu gia, thật sự là… hầy.”