Ba người bạn của lão Dương thấy ông ta bị lôi đi mà không phản ứng gì,
chỉ biết đứng tại chỗ nhìn nhau. Họ không dám tiến tới, bởi nhìn con
chuột trên bắp tay của người đàn ông kia thật sự khiến người ta run rẩy. Nó phải to cỡ bắp đùi họ, bị đấm một cái chắc có lẽ đến cả cha mẹ họ
cũng không nhận ra con mình. Tuy vậy, sau vài câu thảo luận, họ vẫn
quyết định đi theo để đề phòng bất trắc.
Trong quán ăn phút chốc
chìm vào yên lặng, Hà Nhiên khóc thút thít mãi vẫn chưa dừng được. Càng
có người quan tâm, cô càng thấy bản thân yếu ớt cần chở che.
Tiếng nấc nghẹn của cô làm Nam Cung Lân khó mà buông tay ra được, anh dỗ dành mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Trần Dự đã và đang trấn an các vị khách khác đồng thời gọi người tới dọn dẹp xung quanh. Khi nhìn thấy Hà Nhiên nép mình trong vòng tay của người
con trai cao lớn, lịch lãm kia, cậu có hơi xấu hổ. Bây giờ tách họ ra có phải vô duyên quá không?
Cũng may, còn chưa chờ Trần Dự lên
tiếng, Nam Cung Lân đã chủ động dừng việc ôm ấp lại. Anh đưa tay lau
nước mắt cho Hà Nhiên, thấy mặt mũi cô đỏ bừng bừng thì xót hết cả ruột
gan:
“Đã ổn hơn chưa?”
Hà Nhiên gật gật đầu, hít hít mũi.
Cô khóc dây hết cả nước mắt lên áo anh rồi! Dường như chỉ có mình cô chú ý tới chuyện làm bẩn áo anh, anh cười xoa nhẹ tóc cô:
“Khóc xong rồi thì vào nhà vệ sinh rửa mặt đi, anh ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Cô bị người ta nhìn nhiều quá nên ngượng ngùng không lên tiếng, gật đầu thêm cái nữa, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Nam Cung Lân thấy cô khuất bóng rồi mới xoay người sang bên cạnh, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Dự và nói:
“Nếu quản lý của cậu đến và hỏi tội thì đưa cái này cho anh ta và bảo anh ta liên lạc cho tôi ngay. Cứ nói tôi sẽ chịu trách nhiệm và trả mọi chi
phí cho sự việc vừa rồi. Còn nữa, đừng để Hà Nhiên biết.”
Trên
tấm danh thiếp đó là tên của trạm thú y Truy Nhiên, Trần Dự cầm trong
tay mà hoang mang vô cùng. Bác sĩ thú y sao? Hình như cũng không giàu có lắm, vậy mà người này nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, có lẽ thật sự là bạn trai của Hà Nhiên muốn ra mặt giúp cô rồi.
Nam Cung Lân xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa đã trông thấy vệ sĩ của mình đè đầu lão
Dương xuống, bắt ông ta ngồi xổm bên cạnh cửa chờ đợi.
Thấy anh đến, vệ sĩ hơi chột dạ chào hỏi:
“Thiếu gia.”
“Kể lại toàn bộ sự việc cho tôi.” Nam Cung Lân bình tĩnh đưa mắt nhìn lão Dương.
Vệ sĩ biết vị nhị thiếu gia này của mình càng tỏ ra vô hại thì càng đáng
sợ, vội vàng nói hết mọi việc từ đầu đến cuối. Nam Cung Lân gật đầu, sau đó không hề báo trước mà vung chân lên, đạp một cái thật mạnh vào mặt
của lão Dương.
Đế giày thể thao màu trắng phóng đại trong tầm mắt lão Dương, ông ta còn chưa kịp làm gì thì mũi đã truyền tới cơn đau dữ dội.
“Aaaaaaaaa! Đau đau… Mũi của tao!”
Ông ta ngã mạnh sang bên cạnh, lập tức đưa tay ôm chặt mặt của bản thân.
Phần mũi trực tiếp bị đá lệch, máu tươi phun ra, thậm chí còn chảy qua
kẽ tay ông ta thành từng dòng và nhỏ xuống nền đất.
Ba người bạn
đi cùng ông ta lúc này đều bất chấp mà xông qua muốn giúp đỡ, vệ sĩ
đương nhiên sẽ không cho họ cơ hội tiếp cận, bước ra một bước chặn đường đồng thời cảnh cáo:
“Không muốn chết thì đừng manh động.”
Cả đám người đều tức giận nhưng không đáp lời, họ phát hiện hình như đã chọc sai người rồi.
Nam Cung Lân thu chân lại, lên tiếng:
“Trước cửa nhiều người, kéo ông ta đến bãi đỗ xe đi.”
Dứt lời, anh liếc mắt về phía ba người đàn ông đang bối rối ở bên cạnh, buông ra mấy chữ nhàn nhạt:
“Nhớ gọi cứu thương.”
Đó là sự cảnh báo cho tương lai gần của lão Dương, ông ta còn đang nằm
dưới đất lăn lộn ôm mũi, cảm giác nhức nhối khiến ông ta tỉnh cả rượu.
Bấy giờ, ông ta ho khằng khặc đòi báo cảnh sát, nhưng thứ mà họ cần lúc
này có lẽ là xe cứu thương như lời Nam Cung Lân nói.
Ánh trăng
sáng vằng vặc chiếu xuống khoảng sân trống của bãi đỗ xe, Nam Cung Lân
đút hai tay vào túi quần, hít sâu một hơi để cố giữ bình tĩnh. Trong đầu anh không ngừng hiện lên đôi mắt đẫm nước của Hà Nhiên, anh nhìn ra
được cô chịu rất nhiều ủy khuất.
Anh còn không dám khiến Hà Nhiên buồn hay rơi nước mắt, dù chỉ một giọt cũng không dám. Vậy mà lão già
này cả gan tát cô, kéo tóc cô?
Càng nghĩ, anh càng mất bình tĩnh. Trên khuôn mặt của anh là nụ cười tươi sáng, nhìn lão Dương bị vệ sĩ
vác đến và ném xuống dưới chân anh như một cái bao rác, anh cong môi
lên.
Lão Dương ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, nửa
khuôn mặt của đối phương chìm trong bóng tối, chỉ có khóe môi đang cong
nhẹ khiến ông ta sởn gai ốc.
Ông ta dùng bàn tay đầy máu tươi bịt mũi, run cầm cập hỏi:
“T-Tại sao lại đánh tôi?”
Nam Cung Lân giơ chân lên, ánh mắt của lão Dương liền hiện ra nét hoảng hốt.
Anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt đáp:
“Tại sao phải cho ông biết?”
Dứt lời, giày thể thao trắng hạ xuống khuôn mặt của lão Dương. Máu tươi vẩy ra đầy đất, có giọt còn bắn lên một góc của mũi giày và phần đế giày.
Nam Cung Lân đạp thêm ba lần, khuôn mặt của lão Dương đã đầy máu, cảnh
tượng hết sức ghê rợn. Nếu để cho Hà Nhiên thấy cảnh này, chắc chắn cô
sẽ chạy đi thật xa thật xa, bởi vậy, anh sẽ vĩnh viễn giấu cái vẻ đáng
sợ này của mình đi.