Lão Dương nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, miệng mũi đều đầy máu tươi, mùi vị tanh tưởi hòa lẫn cùng hơi bia xộc thẳng lên khiến người ghét
bỏ. Nam Cung Lân ánh mắt bình tĩnh liếc về phía hắn, căn dặn vệ sĩ của
mình:
“Đưa ông ta đi cấp cứu, sau đó mang thông tin của ông ta về cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia, giày của cậu bẩn rồi.” Vệ sĩ cũng không hề lo lắng gì về gã đàn ông đã bị đánh sống dở chết dở bên cạnh.
Mỗi một vị thiếu gia của Nam Cung gia đều lớn lên trong sự huấn luyện
nghiêm khắc, từ lúc còn nhỏ đến năm mười tám tuổi, họ vẫn luôn cùng vệ
sĩ học tập cách để phòng vệ, bởi không biết được một ngày nào đó kẻ thù
có tìm đến hay không.
Vì Nam Cung gia đứng trên đỉnh cao của khu
vực phía Bắc nên vô số người ghen tỵ, đặt điều, tìm cơ hội để hãm hại
họ. Đi đâu họ cũng phải thật cẩn thận về an nguy của bản thân.
Nam Cung Lân nghe vệ sĩ nhắc đến giày thì mới cúi đầu nhìn xem, đập vào mắt anh là đôi giày thể thao trắng bị nhiễm đầy vết máu loang lổ, còn có
mùi tanh.
Vệ sĩ rút khăn đi tới bên cạnh định ngồi xuống lau giày cho Nam Cung Lân nhưng chỉ nghe anh nói:
“Chờ một chút.”
Chân dài vươn ra, đạp vào phần áo vest của lão Dương rồi dùng sức lau sơ sơ
vài cái. Anh đổi chân và tiếp tục lặp lại động tác kia, tuy vậy, vết máu vẫn bám chặt trên lớp vải bên ngoài của đôi giày. Bất đắc dĩ, Nam Cung
Lân phải để vệ sĩ ngồi xuống lau giúp mình.
“Chú lau phần trên là được, đế giày thì không cần đâu.”
“Vâng.” Vệ sĩ chà vài lần rồi nhìn dưới ánh đèn, báo cáo: “Tôi lau rồi nhưng có vài vết đã khô, không lau được.”
“Như vậy là được rồi.” Nam Cung Lân quan sát thấy không dễ bị lộ thì bảo vệ sĩ dừng tay.
Lão Dương nằm ngửa dưới chân Nam Cung Lân, phần mũi hơi lệch sang một bên,
răng trước cũng rụng một cái, gò má thì tụ máu bầm, thảm thương hết sức. Bấy nhiêu đó sao có thể khiến anh hết giận?
Anh hỏi:
“Vừa rồi ông ta nắm tóc Hà Nhiên?”
Vệ sĩ gật gật đầu, nhớ tới lúc đó không kịp xông ra cứu viện nên áy náy
muốn chết, mắt không dám nhìn thẳng vào thiếu gia nhà mình.
Nam
Cung Lân bước một bước tới gần lão Dương, nhìn bàn tay mập mạp dơ bẩn
chẳng khác gì móng heo của ông ta, cơn giận xộc lên lần nữa. Anh xoay
người rời đi, để lại một câu nhàn nhạt:
“Đánh gãy cái tay đã nắm tóc cô ấy.”
“Vâng.”
Nam Cung Lân vừa đi không lâu thì bên ngoài có âm thanh xe cứu thương vang
lên, âm thanh ấy ngày càng gần khiến vệ sĩ hơi bối rối. Ông không nhớ rõ vừa rồi lão ta dùng tay phải hay tay trái nắm tóc thiếu phu nhân! Khốn
thật!
Vệ sĩ làm bừa, hai bàn tay cơ bắp cuồn cuộn vươn ra kẹp lấy tay của lão Dương theo một thế kỳ quái, sau đó dùng sức vặn một cái.
Lão Dương đang bất tỉnh bị cơn đau khủng khiếp kéo ý thức trở về, ông ta gào thét dữ dội.
“Aaaa, dừng, dừng tay!”
Kế tiếp, cánh
tay còn lại của ông ta cũng bị vệ sĩ hung hăng vặn gãy. Hai mắt lão
Dương trợn trắng lên, miệng phát ra âm thanh khặc khặc rồi quẹo đầu ngất xỉu.
Loại người như lão Dương có lẽ đã không chỉ một lần cậy
quyền để gạ gẫm các cô gái trẻ, không chỉ một lần ức hiếp những người có địa vị không bằng mình. Vệ sĩ ra tay hết sức dứt khoát, còn tức giận
sút một cái vào mông lão ta mà mắng:
“Tên thấp kém!”
Nói
rồi, ông đi ra ngoài gọi các y bác sĩ bên phía bệnh viện đến chỗ lão
Dương nằm. Họ hoảng hồn khi nhìn thấy người đàn ông nằm dưới đất đã
không còn tri giác, vội vàng tiến tới kiểm tra và cẩn thận đưa ông ta
lên cáng cứu thương.
Một y tá không nhìn thẳng được, thấp giọng cảm thán:
“Ông ấy trông thảm quá! Là ai độc ác như thế chứ?”
Ngay lúc cô nàng nói ra lời này, ông chú vạm vỡ đáp:
“Là tôi.”
Ông vừa dứt lời, cô gái kia sợ đến nỗi mặt xanh mét, bụm miệng không dám
nói thêm gì. Cô nàng hoảng loạn chạy đi, chạy còn nhanh hơn lúc đến.
Mấy chàng trai đang đỡ cáng cứu thương cũng kinh hoàng, vừa vác người bị
thương đi mà lòng bàn tay đổ mồ hôi tay. Người kia trông như một con gấu xổng chuồng vậy, như thể sắp ăn thịt họ!
Lúc họ vác lão Dương lên xe cấp cứu thì vừa hay phát hiện thủ phạm cũng đi theo trèo lên, y tá hoảng loạn hét:
“Ông tính làm gì?”
Vệ sĩ gật đầu chào hỏi họ:
“Xin chào, tôi muốn đến bệnh viện cùng người này.”
Dứt lời thì đóng cửa xe lại, nhàn nhã chiếm một vị trí bên trong chiếc xe, vậy mà không ai dám lên tiếng đuổi ông xuống.
Lúc ấy, Hà Nhiên còn chưa hay biết gì, chỉ vừa rửa mặt và rời khỏi nhà vệ
sinh chưa lâu. Hai mắt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng về cơ bản thì đã bình
tĩnh lại, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi việc hay gì đó.
Mới bước vài bước, Trần Dự liền xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta hỏi:
“Vẫn ổn chứ?”
“Ừm, tôi không sao. Anh yên tâm, lát nữa quản lý có hỏi tội thì tôi sẽ nhận hết!” Hà Nhiên mỉm cười.
Trông cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, Trần Dự không nỡ:
“Tôi tự chịu được.”
Ai lại để con gái gánh hết trách nhiệm kia chứ? Trần Dự thật ra xuất hiện ở nơi này vì muốn an ủi Hà Nhiên, đồng thời hỏi cô một chuyện khiến cậu
thắc mắc mãi:
“Người vừa rồi là bạn trai của cô à?”
“Anh
Lân? Không, anh ấy không phải là bạn trai của tôi.” Hà Nhiên hơi mất tự
nhiên, trong lòng thầm nghĩ tương lai thì chưa biết, ít nhất bây giờ vẫn chỉ là đối tượng tán tỉnh qua lại mà thôi.
Trần Dự nghe thế thì gật đầu, trong lòng có cảm giác bớt căng thẳng hơn một chút. Cậu để tâm chuyện này làm gì nhỉ?