Nam Cung Lân kéo cô đến gần, thật tự nhiên vòng tay qua eo Hà Nhiên mà
cô không hề đẩy ra, cũng không nói gì. Đáng tiếc biểu cảm cứng đờ cùng
dáng đi thẳng lưng quá mức của cô đã bán đứng nội tâm căng thẳng của cô.
Hai người đi đến rạp chiếu phim bằng xe máy của Nam Cung Lân, trên đường
thu hút không ít sự chú ý. Thậm chí có một cặp ngồi siêu xe ở bên cạnh
khi dừng đèn đỏ còn cười cợt nói gì đó, chỉ chỉ về phía họ.
Nam
Cung Lân làm như không thấy, Hà Nhiên thì hơi bực mình. Bọn họ đi xe máy là buồn cười lắm sao? Đột nhiên, cô gái ngồi trên xe nhìn thấy chiếc
đồng hồ bên tay trái của Nam Cung Lân, sau đó phá ra cười:
“Này, em trai, em mang đồng hồ giả mà không thấy ngại à?”
Rốt cuộc, Hà Nhiên không nhịn được phản bác:
“Đồ giả thì có sao đâu?”
“Chà chà, em gái đừng dỗi mà. Trông em cũng xinh xắn lắm, nếu có kiếm bạn
trai thì nên kiếm một người có xe, mà là siêu xe ấy nhé. Người như em
trai đây chỉ đáng để hẹn hò chứ không cưới được đâu.”
Cô ta nói xong thì chiếc siêu xe nhanh chóng rồ ga lên, vụt qua mặt Nam Cung Lân và Hà Nhiên.
Hà Nhiên lẩm bẩm:
“Đeo đồ giả thì sao chứ? Đâu phải ai cũng có tiền mua đồ thật…”
Cô có quan điểm sống riêng, miễn là không làm hại đến ai thì có dùng đồ giả cũng chẳng việc gì. Hơn nữa…
“Em cảm thấy người như chàng trai kia mới không nên lấy làm chồng chứ.”
Nam Cung Lân vừa vặn ga chạy trên đường phố sầm uất, vừa chột dạ:
“Tại sao?”
Hà Nhiên vòng tay ôm eo anh, tựa đầu vào lưng anh rồi nói:
“Vì anh ta trông như người trong giới thượng lưu vậy, địa vị càng cao thì
sẽ càng có nhiều cám dỗ, em không thích cuộc sống như thế lắm.”
Trong lòng Nam Cung Lân như có tiếng gì rơi vỡ, anh đột nhiên không biết phải làm sao để Hà Nhiên có thể chấp nhận sự thật rằng anh là một kẻ giống
như cô nói vậy, một người sống trong gia đình thượng lưu.
Nam
Cung Lân nhìn chiếc đồng hồ bên tay trái của mình, đó là một trong hai
mươi chiếc đắt nhất thế giới mà anh từng đấu giá để mua. Hai người vừa
tới rạp chiếu phim, anh liền gấp rút tháo đồng hồ bên tay nhét vào túi
quần rồi mới đi mua bỏng ngô.
Hôm đó hai người xem phim kinh dị,
nhưng trông Hà Nhiên mỏng manh vậy thôi chứ không hề sợ hãi chút nào,
hai mắt lấp lánh chăm chú. Nam Cung Lân muốn nhân cơ hội ôm cô vỗ về
cũng không được.
Giữa phim, người ngồi phía trước đột nhiên sợ
hãi hét ầm lên, tay theo bản năng hất mạnh một cái. Nam Cung Lân đang
mất tập trung vì lời của Hà Nhiên lúc ở trên đường nên không chú ý, né
không kịp, toàn bộ bỏng ngô trong túi của người kia đều đổ ụp lên đầu
anh.
Mọi người đều giật nảy nhìn về phía này, Nam Cung Lân chớp
chớp mắt, trên tóc, trên cổ áo và thậm chí là ghế ngồi của anh đã bẩn
hết.
Hà Nhiên sững sờ một lát rồi mới thò tay vào túi lục tìm
khăn giấy ướt, cô rút liền mấy tờ giúp anh lau mấy chỗ phô mai dính trên tóc và mặt, nhịn cười hỏi:
“Anh có sao không?”
Anh thấy cô lo lắng cho mình thì mỉm cười:
“Không sao.”
Nam Cung Lân đứng lên phủi đống bỏng ngô trên người và trên ghế xuống, đối
phương cũng không có ý định xin lỗi anh mà chỉ nhếch môi “xì” một tiếng
và ngồi về vị trí cũ, tiếp tục xem phim như chưa có gì xảy ra.
Việc này khiến Hà Nhiên không vui dẩu môi, nhỏ giọng nói:
“Sao cô ta không xin lỗi anh vậy?”
“Bỏ đi.” Nam Cung Lân sờ sờ đầu nhỏ của cô, một tay đưa về phía sau ngoắc nhẹ.
Một chàng trai cao lớn đang nhai bỏng ngô ở phía sau khựng lại,người này
tên Lâm Tinh, là một trong những vệ sĩ trẻ tuổi của Nam Cung gia. Ánh
mắt hắn tiếc nuối nhìn cái túi trong tay, thở dài một hơi chào tạm biệt
nó, sau đó mới thong dong đi xuống chỗ Nam Cung Lân. Lúc đi ngang qua vị trí của người phụ nữ vừa hất bỏng ngô lên đầu thiếu gia nhà mình, chàng trai ấy tiện tay ụp luôn cả cái túi lên đầu cô ta.
Lạo xạo.
Một lượng lớn bỏng ngô trút hết lên đầu đối phương khiến cô ta hét ầm lên:
“Á, trời ơi! Anh bị điên à?”
“Ồ.” Chàng trai kia mỉm cười thân thiện, gằn giọng đáp lại: “Xin lỗi nhé! Lỡ làm phiền cô rồi. Lần sau nếu cô có lỡ làm phiền người khác thì cũng
nên xin lỗi họ!”
Đây là bài học đầu tiên mà Nam Cung phu nhân dạy cho hắn, tuyệt đối không thể nương tay với những kẻ vô ý thức. Nếu
người phụ nữ này biết nói một câu xin lỗi, hoặc ít nhất có thái độ hối
lỗi, vậy
cũng không đến mức làm bay mất túi bỏng ngô của hắn!
Thấy cặp đôi kia tức giận đứng lên, Lâm Tinh vội vàng đi xuống dưới hàng ghế đầu tiên, làm bộ chuẩn bị ra ngoài.
Hà Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó vui vẻ kề sát vào tai Nam Cung Lân định khen hắn ta một câu, nào ngờ cô vừa quay sang cũng là lúc anh đang nghiêng về phía cô.
Trong vô tình, cánh môi của Hà Nhiên in lên
môi của Nam Cung Lân một nụ hôn thật khẽ. Cảm giác mềm mại truyền tới
khiến cô gần như chết cứng. Phải nói là quá sốc! Hà Nhiên ngay lập tức
không dám thở mạnh, lồng ngực cứng lại.
Khoảnh khắc ấy, ngay cả
khi khuôn mặt của Nam Cung Lân phóng đại cũng vô cùng dễ nhìn. Cô xấu
hổ, bối rối, lập tức muốn lui về sau, nhưng mới di chuyển thì sau gáy
bỗng bị giữ chặt.
Nhân lúc mọi người còn bận dồn sự chú ý vào
hình bóng của vệ sĩ và cặp đôi đang cãi vã bên dưới, Nam Cung Lân
nghiêng đầu ngậm lấy môi của Hà Nhiên.