Cửa thang máy mở ra, Hà Nhiên ánh mắt mơ màng tựa vào trong ngực Nam Cung Lân. Cô đứng không vững, được anh dìu ra ngoài.
Lâm Tinh lái một chiếc xe đến đón bọn họ, đưa họ về chung cư Hoa Lạc mà Hà
Nhiên thì không chút hoài nghi. Ở thành phố này có rất nhiều ứng dụng
gọi xe, không phải mỗi người đều mặc đồng phục, cho nên cô chỉ nghĩ Lâm
Tinh là tài xế mà Nam Cung Lân gọi tới.
Nam Cung Lân bước chân
gấp gáp, giống như hận không thể mọc cánh bay thẳng về phòng. Sự vội vã
của anh khiến Hà Nhiên ở bên cạnh nhận ra cái gì, lại nghe anh nói:
“Phim cũng đã xem xong, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một chút.”
“Anh định làm gì đó?” Hà Nhiên rốt cuộc tỉnh táo hơn, cô hơi sợ mà nhìn anh.
“Chỉ cần em nói không được, anh lập tức dừng.”
Sau khi nói ra câu này, Nam Cung Lân ôm ngang người cô lên, sau đó trực
tiếp bế cô trên tay. Hà Nhiên hoảng hồn dùng hai tay giữ góc váy của
mình, cho dù ở chỗ họ không có bao nhiêu người nhưng cô vẫn lo lắng bị
ai đó nhìn thấy, vội nói:
“Anh thả em xuống đã, người khác nhìn thấy thì sao?”
Nam Cung Lân nói:
“Em đã đồng ý làm bạn gái của anh!”
Anh tự động hiểu cái gật đầu của cô bên trong rạp chiếu phim là một sự chấp thuận. Vì vậy, vừa về đến nơi anh liền mang cô về phòng, tất nhiên
không phải phòng cô mà là phòng 202,
Hà Nhiên đã vài lần qua lại
căn phòng của Nam Cung Lân, nhưng chưa từng nằm thử trên chiếc giường
mềm mại của anh. Hôm nay, cô cuối cùng cũng được trải nghiệm sự khác
biệt giữa đồ nội thất hai bên.
Anh đặt cô nằm xuống giường, đạp
rơi giày thể thao vứt bừa bên cạnh rồi ngồi sát cạnh cô. Hà Nhiên nghĩ
đến một khả năng khiến cô lo lắng:
“Anh muốn làm thật sao?”
“Sẽ không, ít nhất là khi em chưa cho phép.”
Lời này vừa lọt vào tai cô thì Nam Cung Lân cũng đã bò lên giường, để cô
nằm dưới thân anh. Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, khuôn mặt
thanh tú đỏ ửng.
Nam Cung Lân hít sâu một hơi để kiềm chế thú
tính trong người, nhưng thật sự, khoảnh khắc anh hôn Hà Nhiên, anh đã
gần như mất kiểm soát. Anh nói với cô:
“Em có biết tại sao anh lại theo đuổi em không?”
Đối với vấn đề này, Hà Nhiên cũng rất tò mò. Cô đã tự hỏi qua vô số lần,
rằng rốt cuộc cô có điểm gì thu hút anh! Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt
đầy ẩn ý của anh, nói:
“Em không biết.”
“Hà Nhiên, từ một
năm trước anh đã thích em.” Nam Cung Lân một tay chống lên giường, một
tay cầm lấy lọn tóc của cô hôn thật khẽ. “Nói chỉ sợ em không tin, anh
yêu em từ ánh mắt đầu tiên. Khi đó em đang ở cùng mấy chú mèo nhỏ, xinh
đẹp, thuần khiết, tràn ngập năng lượng tích cực. Em là kiểu người anh
thích, thật sự rất thích.”
Từng lời anh nói đều rất chậm rãi, cảm xúc đều đều bình bình như mọi khi. Ấy vậy mà lại khiến Hà Nhiên nghẹn
ngào không thể đáp được một chữ. Cô cho rằng anh thích cô bởi vì họ cùng chung sở thích, vì cô cũng yêu mèo, vì họ là hàng xóm thân thiết, hoặc
có thể bởi cô thường xuyên xuất hiện ở chỗ anh làm việc. Nhưng hóa ra,
anh thích cô từ lâu rồi ư?
Đầu óc Hà Nhiên phút chốc muốn dừng
hoạt động, cô tự hỏi lời này của Nam Cung Lân là thật hay đang trêu đùa
cô. Dựa theo chút hiểu biết ít ỏi của cô với anh, cô nghĩ anh sẽ không
bịa chuyện làm gì. Trước đó cô vì một tấm ảnh hoài nghi nhân phẩm người
khác đã đủ áy náy rồi, bây giờ cô phải học cách tin tưởng vào cảm giác
của mình.
Nam Cung Lân không giống Lăng Bách, cách anh nhìn cô rất khác.
Trong căn phòng nhỏ bấy giờ chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người, Nam
Cung Lân căng thẳng siết chặt nắm tay. Hà Nhiên cảm giác được tâm trạng
của anh, cô nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt tuấn mỹ, cười nói:
“Em cũng rất thích anh, tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là em đồng ý để anh làm chuyện kia sớm như vậy.”
Câu nói này đụng trúng tim đen của ai kia, Nam Cung Lân hắng giọng rồi đáp:
“Anh không có ý đó.”
Dù sao thì anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô, ôm ôm hôn hôn một chút,
chứ anh thừa biết Hà Nhiên sẽ không cho phép anh làm bậy.
Hà Nhiên thấy anh nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác thì trêu:
“Vậy anh đẩy em ngã ra giường là ý gì chứ?”
Tư thế của hai người một trên một dưới hết sức đáng nghi, ái muội, ai mà
nhìn thấy cũng sẽ nói họ đang chuẩn bị lên giường với nhau.
Nam
Cung Lân chống cả hai tay xuống giường, nhìn thẳng vào mắt Hà Nhiên. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ đánh một lớp phấn và tô son môi mà
thôi, không hiểu sao anh lại cảm giác cô vừa xinh xắn vừa gợi cảm.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Nam Cung Lân hít sâu một hơi, yết hầu hơi động:
“Được rồi, anh thừa nhận anh có ý khác, nhưng anh sẽ dừng khi em thấy không thoải mái.”
Hà Nhiên mỉm cười, ngầm cho phép anh tiến xa hơn một chút. Dường như chỉ
chờ có thế, Nam Cung Lân lập tức cúi đầu xuống hôn cô, bàn tay không
nghe theo sự điều khiển mà vuốt một đường từ lưng xuống đến eo cô.
Người trong lòng nhắm chặt mắt để mặc cho anh hôn, giống như một đóa hoa kiều diễm nhưng lại không có gai để mặc người khác hái.
Nam Cung Lân tham lam ngậm và mút từng chút hương thơm trên môi Hà Nhiên,
hôn sâu vào khiến cô thở dốc liên tục. Anh dây dưa không dứt, mỗi lần cô rụt lưỡi muốn chạy trốn lại bị anh tấn công càng thêm mãnh liệt.
Mùi sữa tắm trên thân Hà Nhiên giống mùi sữa quyện với hoa hồng, khá dễ
chịu, cơ thể cô vừa thơm vừa mềm khiến nơi nào đó của Nam Cung Lân bắt
đầu rục rịch ngóc đầu lên.