Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 41: Nhịn nhiều sẽ hỏng




Phát hiện ra bản thân đang hừng hực lửa dục, Nam Cung Lân vội vàng dừng động tác, cơ thể khựng lại. Hà Nhiên nằm dưới thân anh ánh mắt mơ màng không rõ, nhưng cô biết lúc này họ cũng đã tiến hơi xa so với bình thường, không thể tiếp tục nữa.
Nam Cung Lân hít sâu một hơi rồi nói:
“Sao em không bảo anh dừng lại? Nếu định lực của anh kém một chút nữa thì em biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Vừa rồi cô bị hôn đến nỗi đầu óc lâng lâng, làm gì còn thời gian mà nhắc nhở anh nữa chứ! Hơn nữa anh cũng không làm gì ngoài hôn…
Trong lúc Hà Nhiên đang bận suy nghĩ, Nam Cung Lân vẻ mặt bất lực rời khỏi giường, sau đó nói:
“Chờ một lát.”
Anh dứt lời chạy thẳng ra ngoài, chẳng mấy chốc, Hà Nhiên đã nghe thấy âm thanh xả nước ào ào và tiếng tạt nước của anh.
Không cần nói cũng biết anh phải đi rửa mặt bằng nước lạnh, Hà Nhiên hết sức xấu hổ, vội vàng ngồi thẳng người dậy. Tay cô đặt trên giường của Nam Cung Lân, đến cả ga trải giường của anh cũng có màu xanh nhạt mát mắt, hơn nữa nệm còn rất êm. Cô ngồi đó không biết phải làm sao, tay hết sờ lên môi lại sờ vào cổ. Nơi đó dường như còn lưu lại mùi hương quyến rũ của anh.
Nói thật, nếu vừa rồi Nam Cung Lân tiếp tục thì chỉ sợ cô sẽ không phản kháng, bởi vì mị lực điên đảo kia. Sự dịu dàng mà anh dành cho cô quá đỗi trí mạng.
Phải qua hơn năm sáu phút gì đó, Nam Cung Lân mới đi từ bên ngoài vào. Mái tóc vốn phủ trước trán bị thấm nước hơi ướt, anh đưa tay vuốt tóc và hất ngược lên, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú với cặp lông mày rậm và ánh mắt sắc lẹm. Anh nhìn về phía giường, cả người có cảm giác giống như chim ưng chuẩn bị sà xuống bắt mồi, mà Hà Nhiên chính là con mồi ngon của anh. Không phải do kiểu tóc nên nhìn Nam Cung Lân nam tính gấp bội, mà là vì ánh mắt anh hiện tại đang để lộ du͙ƈ vọиɠ đen tối nhất. Đây mới là nguyên nhân khiến cho khí chất trên người anh thay đổi hoàn toàn so với bộ dạng hiền lành nho nhã ngày thường. (Fb: Nhược Mộng)
Nam Cung Lân quan sát Hà Nhiên, thấy cô co người ngồi một chỗ không dám nhúc nhích thì cười hỏi:
“Em có muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được ạ.” Cô chớp chớp mắt nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ chỉ khi anh lộ ra vẻ mặt cưng chiều này mới đúng thật là anh, còn người vừa rồi… cô thấy khá xa lạ.

Hà Nhiên còn chưa hiểu nhiều về Nam Cung Lân, bởi vậy cô không dám tiến xa hơn cùng anh.
Anh ra ngoài, ngoắc tay ý bảo Hà Nhiên đi cùng anh. Hai người vào bếp và lục tìm tủ lạnh mang ra chút nguyên liệu để nấu bữa tối, anh nấu chính, cô thì ở bên cạnh phụ rửa mấy thứ linh tinh. Cô chưa bao giờ nghi ngờ tay nghề của anh, lúc anh phi tỏi, cô còn ở cạnh hiếu kỳ nhìn xem và hỏi:
“Anh nói mình học nấu ăn từ mẹ anh, vậy mẹ anh chắc hẳn rất giỏi phải không?”
“Bà ấy từng làm đầu bếp.” Nam Cung Lân đáp. “Cơm anh nấu chỉ gọi là ăn được, chứ không ngon đâu.”
Nam Cung Lân không hề khiêm tốn, mà thật sự tự hào về mẹ mình. Hà Nhiên tương đối thích thú chủ đề gia đình này, cô nói tiếp:
“Em trai của anh thì sao? Trước giờ chưa từng thấy anh nhắc đến cậu ấy.”
Động tác trên tay anh hơi chậm lại, anh thở dài một hơi, nói:
“Chỉ biết quậy phá, thật sự rất muốn bổ đầu của nó ra xem có gì trong đó.”
Mặc dù khi anh kể về em trai thì không khen lời nào, chỉ toàn bảo nó ở nhà được cưng chiều sinh hư, nhưng Hà Nhiên nhìn ra tình cảm giữa họ có vẻ tốt lắm. Cô tiếc bản thân chỉ là con một, cảm thấy không vui.
“Nếu mẹ sinh thêm cho em một đứa em trai thì còn gì bằng, trong nhà cũng đỡ trống trải.”
“Vậy sau này em muốn sinh mấy đứa?” Anh thuận miệng hỏi, tay thì không ngừng lắc chảo.
Hà Nhiên cẩn thận suy nghĩ:
“Em thấy hai là vừa.”

“Vậy thì chiều ý em, anh có thể nuôi được.”
Lúc này, Hà Nhiên mới nhận ra họ đang nói về tương lai của cả hai. Cô buồn cười không dám tiếp lời, chỉ vừa quen nhau một tháng đã định cưới sao? Không đúng, anh ấy thích cô từ một năm trước, vậy nghĩa là cũng lâu rồi!
“Anh thích em từ năm trước, vậy sao lần đầu gặp mặt anh lại giả vờ không quen em vậy?”
“Em cũng đâu biết anh, phải không? Anh sợ dọa em.”
“À, phải ha.”
Hai người nói chuyện qua lại một lát, Nam Cung Lân cũng đã chuẩn bị xong bữa tối đơn giản. Vì không cắm cơm từ trước nên anh làm mì xào với thịt bò, khâu trang trí thì anh nhường cho cô làm, còn dạy cô phải phối màu như thế nào trông mới hấp dẫn.
Nam Cung Lân cầm tay cô đặt từng miếng rau một lên đĩa, sau đó nói:
“Đây cũng là mẹ dạy anh.”
Anh ở ngay sau lưng cô, chồm người tới trước làm cơ thể họ dính sát vào nhau, Hà Nhiên cứ phải né né tránh tránh, suýt chút nữa nằm bò ra bàn.
Nam Cung Lân để ý thấy động tác rất nhỏ của cô nên trêu:
“Em có biết bây giờ em đang mời gọi anh không?”
Anh cảm thấy so với đĩa mì xào thịt bò kia thì Hà Nhiên ngon hơn nhiều, yết hầu di chuyển lên xuống một lần, lại một lần, anh phải hít sâu thêm vài hơi rồi đi rót nước lọc uống.
Nhịn thêm vài lần nữa thì hỏng bét, vì vậy để tránh cho bản thân không quá hưng phấn, anh phải giữ khoảng cách với Hà Nhiên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.