Nam Cung Lân nghiêng đầu nhìn biểu cảm trên mặt bạn gái, tuy rằng cô
ngại ngùng nhưng ít nhất không từ chối, vì vậy anh ngày càng bạo dạn
hơn, năm ngón tay dùng sức bóp một cái. Căng tròn, cách một lớp vải jean dày cũng có thể cảm giác được sự đàn hồi và mềm mại.
Cơ thể Hà Nhiên cứng đờ lại, hình như có gì đó khác ngoài bàn tay của anh đang lộng hành dưới mông cô?
Nam Cung Lân không nói chuyện, trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người và tiếng đồng hồ tích tắc kêu.
Mông Hà Nhiên đã nóng đến mức trên đầu cô sắp bốc khói, vậy mà anh còn không chịu buông tay, sờ sờ nắn nắn vòng ba của cô!
Chẳng mấy chốc, bên trong phòng liền xuất hiện thêm âm thanh thở dốc của Hà
Nhiên. Cô bị người ta ôm hôn đến choáng váng, lúc tỉnh táo lại một chút
thì nửa người trên đã nằm dài trên bàn làm việc.
Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Lân kề sát vào gò má cô, anh vừa hôn nhẹ lên mặt cô vừa nói:
“Nhiên, anh sắp mất kiểm soát rồi, phải làm sao đây?”
Cô biết thế nào được chứ? Hà Nhiên không dám chớp mắt mà nhìn anh, mùi
hương trên cơ thể anh bao trùm toàn bộ khứu giác, thơm quá, lại còn
quyến rũ.
Nam Cung Lân hôn lên vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm:
“Nếu em không thích thì nói cho anh biết, được không?”
Trong đầu Hà Nhiên rối tung, cô cũng không biết nên dừng anh lại hay mặc kệ
anh. Phải qua một lúc, đại não mới hoạt động bình thường trở lại và bật
ra lời cảnh cáo của Thất Thất: “Một khi đàn ông đã chiếm được cơ thể của phụ nữ thì lúc đó mới biết họ có thật sự yêu hay không. Cậu phải giữ
đến khi cưới, đừng như tớ!”
Mặc dù Thất Thất nói vậy, nhưng cuối
cùng khi người con gái yêu, họ sẽ sẵn sàng hy sinh tất cả. Hà Nhiên tin
vào con tim của mình, tin vào nhân cách của Nam Cung Lân. Nếu anh cần
thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ thì có thể tìm đến bất kỳ một người nào khác mà không phải cô - người có ngoại hình, tính cách không quá nổi bật.
Việc Nam Cung Lân muốn thân cận Hà Nhiên xuất phát từ tình yêu, từ cảm giác muốn thân cận với người thương.
Sự khao khát đã lên đến đỉnh điểm, Nam Cung Lân khó mà kiềm lòng được, bắt đầu hôn dọc xuống cổ Hà Nhiên. Môi anh mang theo hơi ấm, khẽ khàng ma
sát da thịt non mềm của cô.
Một tay Nam Cung Lân đẩy hết sổ sách
còn sót lại trên bàn làm việc sang một góc, sau đó ôm Hà Nhiên nhích lên một chút để cô nằm thoải mái hơn.
“Lân, anh chờ chút…” Hà Nhiên đột nhiên ý thức được họ đang ở đâu. “Không phải ở đây…”
Bên ngoài còn có Chu Viễn Kỳ và những nhân viên khác đang thu dọn, dù rằng
đã sắp đến giờ tan làm nhưng cô vẫn có cảm giác vụиɠ ŧяộʍ là không hay
chút nào.
Nam Cung Lân mút một dấu hôn đỏ hồng trên cổ cô, khiến
cô co rụt người lại. Anh vươn tay tìm điện thoại gọi cho Chu Viễn Kỳ,
sau đó giọng bình tĩnh dặn dò:
“Viễn Kỳ à? Tôi còn chút việc, anh và những người khác có thể về sớm một hôm, đừng làm phiền tôi.”
Vừa nói, một tay của anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trên người. Hôm nay cho
dù trời có sập xuống anh cũng phải biến cô thành người của mình. Tất cả
sự kiên nhẫn của anh đều bị ánh mắt mơ màng và sự ngượng ngùng đáng yêu
trên mặt Hà Nhiên đốt cháy sạch, hóa thành tro tàn tiêu tán trong gió.
Lúc này không ai có thể cản được anh, ngoại trừ trường hợp Hà Nhiên đột nhiên đổi ý không cho phép anh động vào người cô nữa!
Một câu “đừng làm phiền tôi” của Nam Cung Lân cũng đủ khiến Chu Viễn Kỳ
hiểu được anh thật sự đang bận, bình thường anh không thích bị người
khác đến tìm khi đang tập trung. Chu Viên Kỹ đoán chắc có chuyện gì quan trọng lắm nên lập tức bảo mọi người thu dọn, hôm nay về sớm. Kỳ thật
cũng đâu cần nhiều thời gian, qua mười phút họ đã lục đục rời khỏi phòng khám.
Chu Viễn Kỳ là người về cuối cùng, hắn tiện tay giúp Nam Cung Lân khóa trái cửa lại.
Khi ánh đèn của tòa Truy Nhiên vụt tắt, chỉ còn duy nhất một phòng làm việc của Nam Cung Lân là lập lòe ánh sáng.
Anh mở bung hết tất cả cúc áo, để lộ cơ bụng thon gọn và có chút gồ lên.
Chính xác là kiểu người mặc áo vào thì là thư sinh mặt trắng vô hại, cởϊ áσ ra biến thành một tên hư hỏng, đường thắt eo của anh lộ rõ, vô cùng
quyến rũ. Đừng nói là Hà Nhiên đã chuẩn bị tâm lý, ngay cả khi cô chưa
chuẩn bị gì mà nhìn thấy anh nửa kín nửa hở nhìn mình bằng ánh mắt dịu
dàng như bây giờ, thì cô cũng sẽ mất đi khả năng từ chối thôi!
Nam Cung Lân trong chiếc áo sơ mi mở bung cúc áo chống hai tay lên bàn, mặt đối mặt với Hà Nhiên và nói:
“Anh cho em một cơ hội cuối cùng để dừng chuyện này lại.”
“Em… Ưm…”
Anh lưu manh! Cô còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã hôn xuống rồi!
Đến lúc này, Hà Nhiên nghĩ muốn chạy cũng không kịp nữa. Vào khoảnh khắc
Nam Cung Lân trút bỏ cúc áo sơ mi đầu tiên thì kết cục của cô chỉ có thể là thỏ nhỏ bị sói xám nuốt vào bụng.