Lòng bàn tay của Nam Cung Lân giống như có ma lực, di chuyển đến đâu thì da thịt Hà Nhiên lại nóng bừng đến đó. Anh cúi đầu hôn cô, môi lưỡi dây dưa quấn quýt, thậm chí còn phát ra âm thanh chùn chụt.
Nam Cung Lân vừa triền miên ngậm lấy đôi môi nhỏ xinh vừa kéo áo thun trên người cô lên quá ngực. Dáng người Hà Nhiên không phải loại ba vòng đều hoàn
hảo, ngực cô so với người khác có vẻ hơi nhỏ, nhưng da thịt mịn màng
khiến phần ngực nằm sau nội y màu trắng trở nên căng tròn cực đáng yêu.
Dưới ánh sáng của đèn trần, hai bầu ngực trắng mịn căng ra như đang chào đón anh, cơ thể cô run rẩy rất nhẹ biểu thị sự lo lắng.
Anh sờ
sờ tóc Hà Nhiên trấn an, sau đó hôn dọc xuống dưới cằm và cổ cô, cuối
cùng vùi đầu vào giữa ngực cô. Mùi hương ở nơi đó càng thêm dễ chịu,
chính động tác này của anh khiến cô co rụt cả người lại, đầu óc lâng
lâng. Cô cũng không biết mình đang làm gì nữa, trong lòng vừa sợ sệt vừa chờ mong.
Tay phải của Nam Cung Lân luồn ra sau lưng cô, dễ dàng mở được khóa cài của nội y, tay trái phối hợp kéo áo ngực của cô lên
trên. Khuôn mặt thiếu nữ hiển hiện rõ nét ngượng ngùng như một quả mận
chín, nửa người trên của cô đều đã phiếm hồng đầy mời gọi.
Khi Hà Nhiên cảm giác được đầu ngực ấm áp và ươn ướt, đầu óc cô như nổ tung.
Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Nam Cung Lân ngậm đầu ngực của cô chơi
đùa, bên trái, bên phải đều được chăm sóc đặc biệt. Anh muốn đảm bảo
rằng cô cảm thấy thoải mái trong chuyện này, vì vậy rất chăm chút màn
dạo đầu.
Chẳng mấy chốc, Hà Nhiên đã phát ra tiếng thở dốc và tiếng rên đầy ngượng ngùng.
Quần áo trên thân họ rơi xuống sàn nhà, Nam Cung Lân đưa ngón tay xuống dưới hạ thân của Hà Nhiên, tay khác kéo hộc tủ rút ra một cái bαo ƈαo sυ đã
chuẩn bị sẵn. Thứ này vừa đảm bảo tính sạch sẽ, an toàn cho lần đầu của
họ, vừa có thể ngăn ngừa việc mang thai ngoài ý muốn. Một người đàn ông
biết yêu thương bạn gái thì phải dùng tới nó, chứ không thể để bạn gái
uống thuốc tránh thai có tác dụng phụ.
Cảm giác hưng phấn kỳ lạ
bao trùm toàn bộ lý trí của Nam Cung Lân, trên khuôn mặt tuấn mỹ khó
giấu được du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nhất.
Hà Nhiên xinh đẹp nằm trước người anh, hai chân bị kéo căng sang hai bên. Cô dùng một tay che mặt,
một tay che ngực của chính mình. Giữa hai chân là bàn tay đang tác quái
của Nam Cung Lân, khiến cô mềm nhũn cả người, không ngừng tiết ra mật
dịch trong suốt.
Ánh mắt Nam Cung Lân sáng ngời nhìn vào nơi đó
của cô, hô hấp như cứng lại. Anh dùng răng nanh cắn rách một góc bao,
kéo vật bên trong ra. Cậu bé giữa hai chân hừng hực khí thế ngẩng cao
đầu, thậm chí còn giật lên khi máu bơm xuống quá nhanh.
Sau hôm
nay, Hà Nhiên sẽ là của anh, chỉ của riêng anh! Nam Cung Lân cẩn thận
đeo bao vào rồi nhích người đến gần, dùng nơi đó cọ sát vào trước lối
vào.
Đột nhiên có thứ gì đó cứng rắn chạm tới vị trí nhạy cảm của mình, Hà Nhiên hơi rụt chân lại, nhưng giữa chừng bị anh túm bắp chân
giữ chặt.
Anh dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói với cô:
“Ngoan nào, sẽ không đau đâu.”
Câu nói ấy gợi nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, Hà Nhiên nhớ
hình như anh cũng từng nói với chú mèo nhỏ trong tay anh như vậy, sau đó đè nó ra tiêm thuốc!
Nam Cung Lân quá hiểu cô, anh biết cô đang nghĩ gì, vì vậy cúi người tới trước hôn nhẹ lên môi của cô và nói:
“Bình thường anh cầm kim, tiêm cho mèo cho cún, nhưng riêng thứ này chỉ dùng để tiêm cho mình em.”
Nói rồi anh hơi nhích người, dùng phân thân thô cứng cọ vào giữa hai chân
cô. Hà Nhiên xấu hổ không nói nổi, dùng hai tay che mặt lại.
“Anh đừng nói vậy!”
Bề ngoài anh hiền lành đạo mạo, vậy mà lúc hưng phấn cực độ thì lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ bọc dịu dàng ấy, miệng toàn lời hư hỏng.
Hà Nhiên nằm trên bàn làm việc, áo thun và nội y trượt lên trên gần cổ, phơi bày toàn bộ những gì mình có trước mắt anh.
“Đừng nói vậy là đừng nói gì?” Nam Cung Lân cười hôn lên gò má cô.
Một tay anh đỡ hạ thân đang trướng đau khó chịu, cẩn thận mày mò tìm lối vào.
Cả người Hạ Nhiên vô cùng căng thẳng, cô sợ hãi níu lấy một tay của Nam
Cung Lân và nhắm chặt mắt. Lúc ấy, dưới thân bỗng có cảm giác hơi căng
ra, dù chỉ một chút thôi nhưng cô vẫn thấy hơi đau và kêu lên:
“A…”
“Em đau lắm à?” Nam Cung Lân lập tức dừng lại quan sát biểu cảm của cô, sau lưng đã rịn mồ hôi từ lúc nào. Anh nhẫn nhịn cũng rất khổ cực!
Hà Nhiên gật đầu nói với anh, hai mắt long lanh ánh nước như sắp khóc:
“Đau…”
“Cố chịu một chút.” Nam Cung Lân cũng không có cách nào, cố gắng di chuyển thật nhẹ với tần suất chậm rãi.
Anh thử cúi xuống nhìn mới phát hiện chỉ vừa vào được phần đầu, hai chân
trắng mịn của Hà Nhiên kẹp lấy eo anh, dùng sức siết chặt hòng ngăn chặn anh động đậy.
Nam Cung Lân hôn khắp người cô, chậm rãi giúp cô
thích ứng với kích thước của mình. Được một lát, Hà Nhiên hít sâu một
hơi, cũng phối hợp thả lỏng bản thân dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của anh.
Chỉ chờ có thế, Nam Cung Lân thẳng lưng, đâm hết hạ thân đang căng cứng vào trong cơ thể cô. Một lần xuyên qua mọi chướng ngại, Hà Nhiên đau co rúm cả người, cô không chịu được mà ngọ nguậy ngồi dậy, tay đẩy ngực anh:
“Đau quá, không, đừng làm nữa…”
Nam Cung Lân thấy cô nhăn hết cả mặt thì vội vàng ôm cô vào lòng, cũng
không dám vọng động mà chỉ để im ở đó. Tuy là vậy, cảm giác bị xé rách
vẫn khiến cô ứa nước mắt. Cô sụt sịt nói với anh:
“Em đau quá…”
Giọng cô mang theo sự uất ức khiến Nam Cung Lân xót xa, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, ôm chặt cô vỗ về:
“Không sao, lần đầu ai cũng đau. Bây giờ hay sau này đều giống nhau mà.”
Bởi vì căng thẳng, nơi đó của Hà Nhiên thít chặt lấy “bé Lân” khiến anh hít vào một hơi khí lạnh, rùng mình. Cảm giác ấm áp mềm mại khó tả thành
lời, Nam Cung Lân bị cô thít chặt mà thở gấp nói:
“Em đừng kẹp.”
Anh sợ làm Hà Nhiên đau, nhưng nếu cô cứ như vậy thì anh khó mà tiếp tục kiên nhẫn. Anh nói:
“Em thả lỏng người là được, anh sẽ làm chậm.”
Sau một lúc nói chuyện, Hà Nhiên thấy nơi đó đã không còn cảm giác tê tái
nữa, nhưng vẫn hơi đau và căng nhức. Cô ôm cổ Nam Cung Lân, hai chân
vòng qua người anh rồi vùi đầu vào ngực anh.