Miệng ông Hà thì khen nhưng thực chất là đang thăm dò con gái mình, ánh
mắt dừng trên mặt Hà Nhiên và không bỏ qua bất kỳ một chút biểu cảm nhỏ
nào của cô.
Cách mà ông nhìn Hà Nhiên mang theo sự dò xét quá rõ ràng, cô hơi khó chịu nhíu mày:
“Ba, việc tìm hiểu xem anh ấy có tốt hay không bây giờ không quan trọng. Con đã lớn rồi, cũng đã là sinh viên năm hai, con có thể tự do yêu đương
được chưa? Trước khi rời nhà đi học đại học, ba đồng ý với con rằng sẽ
không can thiệp vào cuộc sống của con quá nhiều, nhưng ba nuốt lời!”
Ông Hà im lặng trước câu hỏi của con gái, lòng nặng trĩu. Ông chỉ muốn tốt cho Hà Nhiên nhưng con bé không hiểu.
“Ba chỉ muốn…”
“Lần nào cũng nói muốn tốt cho con!” Hà Nhiên tức giận. “Vậy ba có biết con muốn gì, thích gì không?”
Cô siết chặt nắm tay, cắn chặt môi đến mức hằn lên vệt đỏ ửng. Mặc dù gia
đình cô còn chưa đến mức kiểm soát con cái thái quá, ép cô chọn ngành
học họ muốn, nhưng chỉ cần là những thứ mà ba mẹ cho rằng không tốt thì
cô đừng hòng đụng tới. Bia rượu, hình xăm, đi bar hay đi chơi về trễ đều sẽ bị gán mác con gái hư hỏng! Khó khăn lắm cô mới thoát ra được khỏi
những định kiến ấy, bây giờ cô thật sự không mong quay lại vỏ bọc không
cần thiết của ba nữa.
Hôm nay đối mặt với người sinh thành dưỡng dục mình, Hà Nhiên lần đầu tiên thể hiện rõ sự chống đối:
“Con hy vọng con có thể tự quyết định chuyện tình cảm của mình, mong ba đừng xen vào.”
Ông Hà bị sốc khi thấy cô cáu gắt với ông, trước giờ con bé chưa từng như vậy! Ông quát:
“Con bị người khác dạy hư rồi! Sao con dám nói với ba như thế?“
“Con không bị ai dạy hư cả, chỉ là ba chưa từng hiểu con mà thôi.”
Hà Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe như chực khóc đầy ai oán, chẳng khác gì đang tố cáo ông ức hiếp cô.
Một câu nói đơn giản, nhẹ nhàng của cô lúc bấy giờ khiến trái tim già nua
của ông Hà như bị ai đâm một đao, ông giận run người đưa tay chỉ vào cô. Đối diện với vẻ mặt tủi thân sắp khóc của con gái, ông không thể nặng
lời nổi, tay buông thõng xuống bên người. Ông sai rồi sao?
Ông Hà thương con gái, không muốn làm hỏng quan hệ giữa họ vì vậy vội xuống nước mà nói:
“Ba đâu cấm con yêu đương chứ…”
Hà Nhiên thở dài:
“Nhưng ba muốn tự chọn người yêu cho con phải không? Là bạn trai của con hay bạn trai của ba?”
Càng nói, ông Hà càng đuối lý. Sự che chở, bảo bọc quá mức của ông là không
cần thiết. Hà Nhiên thừa hiểu những thứ như rượu bia, thuốc lá không tốt cho cơ thể mình, cô cũng chẳng thích chúng, nhưng ba cô có định kiến
nhất định với việc xăm mình, xăm liền trở thành kẻ ăn chơi lêu lổng, đua đòi, cô khó chấp nhận được. Thứ khiến cô mệt mỏi nhất chắc phải kể đến
việc ông không cho cô yêu sớm. Lần trước cô qua lại với Lăng Bách cũng
phải giấu ông, chỉ có mẹ là biết và thông cảm cho cô.
Vẻ mặt Hà
Nhiên đầy chán nản, ông Hà thấy vậy im lặng rất lâu. Trong phòng khách
chìm vào sự an tĩnh bất thường, không khí nặng nề bao trùm lên họ.
Giằng co một lát, ông Hà mới thở dài và nói:
“Được rồi, con muốn sao cũng được, nhưng ba cần hỏi vài câu. Thằng nhóc hàng xóm đang tán tỉnh con à?”
Hà Nhiên không vui gật đầu, cô biết tư tưởng của ba mình là gì, một sớm
một chiều khó mà bỏ được. Nói vậy rồi vẫn cố hỏi thêm để kiểm tra tính
cách, gia cảnh, nhân phẩm của Nam Cung Lân.
“Câu hỏi cuối cùng. Nó… có tốt với con không?
Lần này đến phiên Hà Nhiên giật mình, cô mím môi nhìn ông. Ba đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên mang theo sự bất đắc dĩ và yêu chiều,
vừa nhìn sự phúc hậu của ông liền khiến tim người ta như muốn tan chảy,
trong mắt cũng là sự yêu thương vô bờ bến.
Hà Nhiên muốn khóc, cô lao vào ôm chầm lấy ông, siết chặt ông rồi nói:
“Có ạ, anh ấy rất tốt với con.”
“Ừm.”
Gừng càng già càng cay, thông qua câu hỏi cuối cùng ấy, ông Hà đã nhận ra
mối quan hệ của con gái mình và thằng nhóc nhà bên bất thường. Nhưng mà
con gái nói đến vậy rồi, ông còn tiếp tục gây khó dễ chẳng khác nào cố
tình phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữa hai cha con họ. Vì con gái, ông tạm
nhịn.
Sau khi ở lại dỗ dành và trò chuyện cùng Hà Nhiên, ông Hà
chào tạm biệt con để chuẩn bị về nhà. Chuyện khiến Hà Nhiên không ngờ
được là thay vì đi thẳng xuống lầu, ông dừng lại ở phòng 202, giơ tay gõ cửa.
Ông có thể không cấm cản Hà Nhiên, nhưng ông muốn cảnh cáo thằng nhóc Nam Cung Lân.
Trong phòng khách, Nam Cung Lân ngồi đối diện ông, trong lòng hơi thấp thỏm
một chút. Dù sao người ta cũng là bậc phụ huynh của Hà Nhiên, anh cảm
giác rất áp lực.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu hai mươi mốt.”
Ông Hà hỏi như hỏi cung:
“Nhà cậu làm gì? Cậu đang làm gì?”
“Kinh doanh ạ, cháu mở tiệm thú y.”
Thú y? Nghe đến đây, ông Hà đột nhiên thấy có sự trùng hợp không hề nhẹ.
Con gái ông cũng mê mèo lắm, suốt ngày đăng ảnh của chúng nó mà không
đăng mặt của bản thân, còn khoe với ông và vợ về những lần cứu được các
con vật bị bỏ rơi.
“Nhà có nhiều anh chị em không?”
“Phía trên có anh trai, dưới có một em trai và một em gái nữa ạ.”
“Đông đúc vui vẻ quá nhỉ?”
Chẳng bù cho gia đình ông…
“Nhà tôi chỉ có mình Hà Nhiên thôi, mong cậu hãy đối xử tốt với con bé. Nếu
để tôi biết cậu làm nó buồn, tôi sẽ tìm đến tận nhà cậu để đấm cậu!”