Nam Cung Lân để Lưu tổng gọi điện thoại cho vợ của lão Dương hỏi thăm
tình hình, không biết ông ta nhỏ giọng nói gì mà một lát sau, vợ lão
Dương vội từ bỏ ý định kiện tụng. Sự việc lần này đến đây mới chính thức khép lại, anh duỗi người chán nản rồi đứng lên đi ra ngoài.
Lưu tổng ở phía sau cười cười nói nói, vẫy tay chào tạm biệt.
Đêm tối, Nam Cung Lân trở về phòng của Hà Nhiên và mặt dày đòi ngủ lại. Cô hỏi anh:
“Anh thuê phòng bên kia làm gì mà không về ngủ?”
“Không có hơi ấm của em anh khó ngủ.” Anh đáp.
“Trước kia anh ngủ kiểu gì?”
“Trước khi ăn kẹo người ta cũng không biết nó ngọt hay chua đâu, nếm thử rồi
thấy ngon thì sẽ muốn nếm nữa.” Nam Cung Lân trèo lên giường ôm cô, đột
nhiên úp mặt vào gáy cô hít một hơi rồi nói: “Hà Nhiên, em vừa thơm vừa
ngọt, giống như một viên kẹo dâu vậy.”
Miệng lưỡi của anh tương đối lợi hại, nói hai ba câu đã dụ được Hà Nhiên đỏ mặt xấu hổ. Kế tiếp, anh lại hôn lên môi cô và nói:
“Anh muốn ăn kẹo dâu.”
“Không được, ưm… bây giờ… a… Lân, đã đêm rồi!”
Bàn tay hư hỏng của anh luồn vào trong áo cô, chạm tới vòng một mềm mại đàn hồi. Vì để tránh hôm sau cô lại mệt mỏi không dậy được, anh chỉ sờ một
lát liền dừng.
Hà Nhiên ngượng đỏ mặt muốn kéo tay anh ra, anh lại nắm chặt khiến cả người cô nóng ran.
“Anh định để như vậy đi ngủ sao?”
“Ừm.”
Sự thật chứng minh, Nam Cung Lân nói được làm được, đêm đó đi ngủ anh vẫn
luôn đặt tay trong áo của Hà Nhiên. Cô đột nhiên hối hận khi hôm nay mặc áo và quần riêng đi ngủ, tự hỏi nếu mặc váy liền thì có an toàn hơn
không? Câu trả lời hẳn là… không. Cô sợ đến lúc đó anh không sờ ngực cô
mà sờ nơi khác mới đáng sợ!
Sau lưng truyền tới hơi thở đều đều ấm áp, Hà Nhiên đoán anh đã ngủ rồi, vì vậy cũng nhắm mắt cố gắng dỗ bản thân đi ngủ.
Mối quan hệ của cô và Nam Cung Lân tiến triển nhanh một cách thần sầu,
khiến người ở trạm cứu hộ và phòng khám thú y đều rất ngạc nhiên.
Hôm sau đến chỗ làm, Lý Thân còn mạnh dạn đoán:
“Tôi thấy ngay từ đầu cái tên kia đã để ý Hà Nhiên của chúng ta rồi!”
Đỗ Trúc đồng ý hai tay hai chân:
“Xem cậu ta còn thuê cả phòng trọ bên cạnh chỗ Hà Nhiên, trùng hợp đến thế, em không nghi ngờ gì sao?”
Câu sau là quay sang hỏi Hà Nhiên, cô đang chải lông cho một chú mèo thì bị điểm danh, có hơi luống cuống đáp:
“Em không biết nữa…”
Mọi người tụ lại bàn tán, sau đó rút ra kết luận khiến Hà Nhiên kinh hãi.
“Nam Cung Lân vì muốn theo đuổi em nên mới cố tình đến phòng khám bên cạnh
làm việc, cố tình thuê phòng trọ sát nhà em đó. Như em nói thì cậu ta
thích em từ năm trước rồi phải không?”
“Vâng?” Hà Nhiên gật đầu. “Anh ấy bảo như vậy.”
“Nghĩa là cậu ta điều tra em và lên kế hoạch rõ ràng trong thời gian một năm!” Lý Thân phán một câu xanh rờn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Lý Thân, căng thẳng qua đi, họ phá ra cười:
“Ha ha, đừng có suy diễn nữa, Lý Thân à, anh nên đi làm biên kịch phim.”
“Em nghe xong còn tưởng thật đó chứ!”
“Ôi trời…”
Hà Nhiên không lên tiếng, thấy họ trêu nhau thì cũng vui vẻ theo. Cô không để ý lắm đến những lời của Lý Thân nói, cho rằng anh đang tạo tiếng
cười mà thôi.
Sau đó một ngày, Hà Nhiên sắp xếp quần áo chuẩn bị
cho chuyến đi leo núi của mình. Nam Cung Lân quyến luyến không chịu
buông tay, lúc cô đi đánh răng rửa mặt anh cũng bám dính sau lưng, vừa
ôm vừa hôn cô.
Hà Nhiên đặt cái cốc trong tay xuống, dừng việc đánh răng lại, hỏi:
“Anh cầm tinh con bạch thuộc à? Phòng của anh sắp mốc rồi, anh không định về ư?”
Hai ngày liền ở lì trong phòng cô, còn mang một vài vật dụng cá nhân sang như bàn chải đánh răng, sữa tắm, dầu gội…
Nam Cung Lân kề sát vào lưng Hà Nhiên, cơ bắp phía sau lớp áo như có như
không chạm tới lưng cô như cố tình quyến rũ, anh ôm eo cô rồi hạ thấp
giọng, đầy uất ức nói:
“Ngày mai em đi chơi xa rồi.”
Mắt
Hà Nhiên đảo một vòng, tay đưa bàn chải lên đánh răng, không muốn nói
chuyện với anh nữa. Người này từ khi làm chuyện xấu với cô xong thì da
mặt dày gấp năm lần bình thường, thật sự không khác gì keo dán, cô đi ra đến phòng khách mà sau lưng còn treo một người đàn ông cao to đến vậy
rất vất vả có được không?
Sau khi rửa mặt xong, Hà Nhiên lại bắt đầu các bước chăm sóc da. Nam Cung Lân ở bên cạnh giúp cô mát xa da mặt, còn hỏi:
“Chờ em quay lại từ chuyến đi, anh đưa em về nhà chơi nhé?”
“Sao?” Mắt Hà Nhiên trợn trừng, cô nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Đi đâu chơi?”
“Nhà anh.” Nam Cung Lân sờ gò má của cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói: “Mẹ anh bảo anh đưa con dâu về ra mắt.”
“Con dâu? Ai cơ?” Hà Nhiên luống cuống từ chối. “Không đi!”
“Tại sao vậy?” Trên mặt Nam Cung Lân là sự uất ức và buồn bã.
Câu nói tiếp theo của Hà Nhiên bị cô nuốt vào trong bụng, không cách nào nhả ra được. Thấy anh thất vọng, cô lắp bắp an ủi:
“Chúng ta chỉ mới quen chưa được bao lâu mà, em thấy không cần thiết.”
“Vậy khi nào thì được? Mẹ anh thật sự muốn nhìn mặt con dâu.”
“Lân, em mới mười chín tuổi…” Hà Nhiên bất lực.
Nam Cung Lân nghiêm túc sờ lên tóc cô, nói:
“Đã đủ tuổi kết hôn.”
Anh đột nhiên nghĩ đến chuyện đính hôn, như vậy sau này phần trăm cô thoát
khỏi tay anh sẽ càng thấp hơn nữa. Bây giờ bọn họ chưa có bất kỳ ràng
buộc nào, anh rất lo lắng.