Tuy nhiên, làm một người phụ trách đoàn, giáo sư phải công bằng. Ông để
người trải một tấm bạt ra trước mặt Hà Nhiên sau đó bảo cô mang hết vật
dụng của mình đặt lên đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, xong xuôi còn
lật úp ba lô xuống và giũ mạnh vài cái để chứng tỏ bên trong không còn
gì. Sau đó, cô chỉ vào một ngăn nói:
“Chỗ này đựng quần áo nhạy cảm, cô muốn tự mình kiểm tra không?”
“C-Có.” Người kia nói rồi đi qua, vì chỉ có đồ lót của Hà Nhiên nên họ kiểm tra kín đáo hơn chút, nhưng vẫn không thấy ví tiền đâu…
Là bạn học
của nhau, Hà Nhiên vốn có lòng tốt giúp đỡ mà biến thành như vậy, sau
này có ai nhờ vả cũng phải suy tính kỹ càng trước.
Giáo sư thấy
cô gái nọ im lặng liền biết trong ba lô của Hà Nhiên không có cái ví
kia, cô mặc áo thun ngắn và quần thể thao màu xám, cho nên cũng không
thể nào giấu được ví tiền.
Cô nàng lắp bắp:
“Nhưng, nhưng mà tôi chỉ đưa túi xách cho cô cầm…”
Hà Nhiên thấy cô nàng không có vẻ là thật sự muốn ngụy tạo việc này để đổ oan mình thì đưa mắt về phía va li của cô ta, hỏi:
“Cô chắc chắn đã bỏ ví tiền vào túi xách chứ?”
“A, đúng rồi…”
Cô gái kia vội vã kiểm tra vali của mình, sau khi lật mở thì phát hiện
đúng thật đã để quên ví tiền bên trong. Tay cô nàng run lẩy bẩy, xấu hổ, ngượng ngùng quay sang nhìn Hà Nhiên đang thu dọn đồ đạc, nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý, là tôi hiểu sai về cô.”
Hà Nhiên không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi kéo khóa ba lô lại. Lúc đeo cặp lên lưng, cô còn quay đầu nhìn người đã nghi ngờ mình đầy cảnh cáo.
Chuyện mất trộm đồ này cứ như một trò hề khiến tình cảm giữa các sinh viên trở nên rạn nứt, vốn họ cũng chẳng ưa gì nhau, nay còn tệ hại hơn.
Không khí kỳ quặc bao trùm toàn bộ mọi người, giáo sư đành phải hướng dẫn họ
tìm chỗ dựng trại. Phía công ty du lịch chuẩn bị sẵn cho họ mỗi người
một cái lều riêng, đơn giản và dạy họ cách dựng lều lên sao cho đúng. Kỹ năng sống cơ bản ai cũng phải biết!
Hà Nhiên tự mình làm hết thảy, mồ hôi rịn ra trên trán.
Giáo sư để họ tiến vào nhà dân để tắm rửa, sau đó đốt lửa trại bắt đầu giao
lưu với dân bản xứ. Người ở đây xây dựng nhà sàn lợp lá khá đặc trưng,
gia đình thường có ba đến bốn người và chủ yếu làm nông, trồng trọt,
chăn nuôi.
Hà Nhiên ngồi bên cạnh lửa trại, cố gắng bắt sóng nhắn tin cho Nam Cung Lân nhưng sóng hơi yếu, mãi mới gửi được một tin nhắn
cho anh.
Mọi người quây quần ca hát vui vẻ, sau đó những người dần đi vòng quanh mời các cô gái uống nước trái cây đặc sản chỗ họ.
Một người đàn ông cao lớn đưa cho Hà Nhiên cốc nước rồi nói:
“Mời cô.”
Hà Nhiên một tay cầm lấy, mắt thì vẫn nhìn điện thoại, cô uống thử một hớp liền thấy ngòn ngọt cay cay, giống như là cocktail.
“Ngon lắm phải không?” Người nọ cười hỏi.
Cô cũng rất thành thật gật đầu, còn nghe anh ta bảo nếu ngon thì uống nhiều chút.
Vui chơi thoải mái cả tối, Hà Nhiên mệt mỏi xin trở về trước, vài người khác cũng lục tục trở lại lều nghỉ ngơi.
Hà Nhiên vừa đặt lưng xuống liền thoải mái duỗi duỗi người, dù nằm giường
quen khi nằm bên ngoài thế này thấy hơi lạ, nhưng vẫn rất thú vị. Trừ
việc buổi chiều gặp chút rắc rối ra thì mọi thứ gần như hoàn hảo, cô đắp tấm chăn mỏng lên người, mơ mơ màng màng khép mắt lại.
Những túp lều nhỏ của họ đều đặt quanh nhà dân, có lửa trại soi sáng, vì vậy
tương đối an toàn. Hà Nhiên nằm một lát thì thấy cổ họng hơi khô, cô bò
dậy tìm nước uống mà mắt lờ đờ không rõ, cơn nóng từ bụng bắt đầu lan
nhanh ra khắp người khiến cô hơi khó chịu.
Trong lúc cô mơ màng
sắp thiếp đi, bên ngoài có người mở cửa lều tiến vào chỗ cô. Bàn tay của người nọ mát lạnh chạm vào người cô. Tại sao lại nóng thế này?
Hà Nhiên không cho rằng mình ốm, bởi vì lúc chiều cô vẫn bình thường! Cho
nên chỉ có thể là bị bỏ thuốc? Trong ly nước lúc tối cô đã uống sao? Tất cả các cô gái khác đều uống kia mà…
Cô khó chịu giãy giụa, nhưng không thể chống cự được. Người lạ mặt ôm cô rời khỏi túp lều nhỏ mà không ai phát hiện ra.
Hà Nhiên sợ hãi cắn chặt môi mình, muốn mượn cơn đau để tỉnh táo lại. Cô
dùng hết chút sức lực của mình giãy giụa, biết rằng vô dụng nhưng vẫn cố liều mạng thoát ra, cổ họng phát ra âm thanh khản đặc, dù cô hét to cỡ
nào cũng chỉ có âm thanh “ưm ưm” rất nhỏ truyền tới.
Không, không được!
Người kia đi vào một trong những căn nhà gỗ trong khu vực, đóng cửa lại rồi
đặt Hà Nhiên lên trên giường. Cảm giác mềm mại khiến cô ý thức được rằng bản thân đang ở đâu, cô run lẩy bẩy vươn tay đánh về phía người kia. Dù cố sức mở mắt nhưng vẫn không được, người lâng lâng cực kỳ khó chịu.
Hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, bàn tay của người kia bắt đầu di chuyển trên người cô làm cô ứa nước mắt.
Là ai đã bỏ thuốc vào cốc nước của cô? Là ai muốn hãm hại cô chứ?