Thâm hiểm thật! Trước đó Mộ Thanh từng đứng bên ngoài thêm mắm dặm muối, cố ý nói rằng cô đã ăn trộm ví tiền của người khác. Vốn lúc đó cô còn
chưa để tâm lắm, nào ngờ được cô ta âm thầm cấu kết với người ở đây hãm
hại cô!
Mộ Thanh mới nói xong đã nghe người khác tiếp lời:
“Hôm qua đi phát bánh cho mọi người, lúc đến chỗ Hà Nhiên thì đúng thật không thấy cô ấy đâu, sáng nay cũng…”
“Sáng nay cô ta đi từ bên ngoài về đó, nghĩa là ngủ lại trong nhà dân rồi?”
Ai nấy đều nhìn về phía Hà Nhiên đầy quan ngại. Về cơ bản họ đã xác định đêm qua cô ra ngoài lăng loàn!
Cô nhíu mày nói:
“Tôi không gây thù gì với cô cả, sao lại nhằm vào tôi?”
“Tôi đâu có nói ai, cô đang tự nhận đó hả?” Mộ Thanh cong môi cười khẩy.
Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết được kẻ chủ mưu là ai. Từ lời của cô ta,
Hà Nhiên đoán rằng nếu hôm qua Nam Cung Lân không tới, vậy kẻ tiến vào
lều cô chắc là dân bản xứ bị mua chuộc.
Cô thật sự không hiểu:
“Tôi khiến cô ngứa mắt vậy sao?”
“Ừm, ngứa mắt chứ. Không ngại nói cho cô biết, tôi chướng mắt cô từ khi cô quen Lăng Bách rồi!”
Lăng Bách, lại là Lăng Bách! Kiếp trước cô mắc nợ tên đàn ông khốn kiếp đó
sao? Chia tay mấy tháng rồi vẫn không yên! Nhưng mà thù hằn gì sâu đậm
đến mức muốn làm nhục cô như vậy chứ? Họ điên rồi!
Cho dù Hà
Nhiên nói ra cũng không ai tin cô bị bỏ thuốc, bởi vì không có bằng
chứng. Mọi người đều nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, vì vậy mặc định
cô qua đêm với chàng trai khác.
Giáo sư ở bên ngoài thấy họ tụ
tập mãi không chịu di chuyển thì tiến tới, phía sau ông là một chàng
trai trẻ vô cùng tuấn tú, ăn mặc lịch sự, nụ cười trên môi bừng sáng
khiến mấy cô gái xuýt xoa. Cuộc cãi vã của họ tạm dừng tại đó.
Mộ Thanh hơi giật mình, người bên cạnh cô ta cũng kéo kéo tay cô ta rồi hỏi:
“Này, đó là ai vậy?”
Lần đầu tiên Mộ Thanh thấy Nam Cung Lân, tim đập điên cuồng lên trong lồng ngực, đỏ mặt nói:
“Không biết nữa, đi cùng giáo sư thì chắc là trợ giảng rồi.”
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi tới bên cạnh Nam Cung Lân nói vài
câu, không biết anh nghe thấy gì, mà nụ cười phút chốc vụt tắt. Anh bước tới một bước, chủ động giới thiệu:
“Chào mọi người, tôi là Nam Cung Lân - bạn trai của Hà Nhiên. Tôi đến làm việc với giáo sư Hàn, mong được chỉ giáo.”
Câu đầu tiên giới thiệu đã khai luôn ra mối quan hệ của họ, sau đó mới nhắc đến lý do anh xuất hiện ở đây. Anh mỉm cười trêu:
“Đêm qua tôi gọi cô ấy ra tâm sự hơi lâu một chút, nghe nói có người tìm cô ấy mà không được? Vậy thì lỗi của tôi khá nặng rồi.”
Anh vừa nói xong, gò má của Hà Nhiên lập tức đỏ bừng. Mặc dù anh đang giải
vây cho cô nhưng mà làm vậy cũng hơi lộ liễu đó, cô chưa chuẩn bị tâm
lý…
Mọi người đều im thin thít nhìn người con trai đang tỏa ra
ánh dương quang ấm áp bên cạnh giáo sư Hàn, sau đó thì dời tầm mắt về
phía Hà Nhiên. Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không biết phải nói gì trước sự việc này.
Có lẽ Mộ Thanh là người khó chịu nhất, vừa
mới chú ý đến Nam Cung Lân đã bị anh vả cho một phát thẳng mặt thế này,
cô ta không nhịn nổi. Lăng Bách trước kia qua lại với Hà Nhiên cũng đủ
để họ cười nghiêng ngả rồi, bây giờ Hà Nhiên còn câu được anh chàng tuấn tú khác, cô ta thấy quá mức khó chấp nhận!
Vẻ mặt Một Thanh tràn ngập sự đố kỵ ghen ghét và căm giận, loại người như vậy có ở khắp nơi,
chỉ cần tinh ý chút sẽ nhận ra ngay. Tư tưởng, quan điểm sống của cô ta
hẳn cũng không tốt lành gì.
Vừa rồi Nam Cung Lân nghe vệ sĩ báo
lại chuyện họ vu oan cho Hà Nhiên, anh liền biết chuyện bỏ thuốc không
chỉ một người làm. Hay thật, họ cứ liên tục chạm đến giới hạn chịu đựng
của anh, sắp sửa bức anh phát điên rồi.
Không khí như đặc quánh lại khiến mọi người hô hấp khó khăn. Giáo sư Hàn lúng túng hắng giọng:
“Mọi người chào hỏi nhau chút rồi đi ăn sáng thôi, còn phải xuất phát nữa.”
Ông muốn mau chóng dẹp yên chuyện này nhưng Mộ Thanh thì không buông tha:
“Chào anh, không biết anh có phải sinh viên của khoa du lịch không?”
Biết thừa là Nam Cung Lân còn chẳng phải sinh viên trong trường, vậy mà vẫn
cố hỏi, chắc chắn đang kiếm cớ gây sự. Hà Nhiên bước tới bên cạnh anh,
nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh rồi cười nói:
“Không phải, anh ấy là sinh viên trường khác.”
Một Thanh cong môi:
“Ồ, giáo sư Hàn, em nhớ chuyến đi này là tài trợ riêng cho khoa du lịch
trường chúng ta, người ngoài đi cùng không được thỏa đáng lắm đâu ạ.”
Không bắt chẹt được Hà Nhiên chuyện ngủ với dân bản địa thì đổi sang công
kích Nam Cung Lân, anh tủm tỉm cười, chỉ thấy Hà Nhiên như chú mèo nhỏ
xù lông bảo vệ anh:
“Anh ấy cũng đâu có dùng đồ được chuẩn bị
sẵn, hơn nữa, người ta đến làm việc với giáo sư Hàn chứ không làm phiền
gì cả đoàn, vậy chỗ nào không thỏa đáng?”
“Ừm, tôi đi cùng giáo
sư Hàn mà.” Nam Cung Lân giải thích, khoảnh khắc ấy, trong lòng anh đang cực kỳ hưởng thụ. Anh bày ra vẻ mặt tán thưởng và cổ vũ cho bạn gái
tiếp tục đấu khẩu với đối phương. “Bé cưng nói chí phải.”
Cái này có khác gì vợ hát chồng khen hay không? Hà Nhiên lén lút đấm đấm vào đùi anh, lại bị anh túm tay và giữ chặt.
Mộ Thanh quả thật khó mà tìm được lý do bắt bẻ, cô ta cũng sợ tiếp tục hằn học sẽ khiến bản thân trở thành trò cười nên mím môi, trợn mắt một cái.
Giáo sư Hàn không nhìn nổi, đỡ trán nói:
“Cậu ấy là nhà đầu tư phía sau đã chi trả cho toàn bộ chuyến đi, cho nên không có gì là không thỏa đáng cả.”
Một câu như sét đánh ngang tai, Nam Cung Lân cũng bị ông làm hết hồn, quay
phắt sang nhìn ông với ánh mắt khó tin. Ông chú, ai bảo chú khai ra thế
chứ?