Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 63: Chờ




Nếu ban đầu Hà Nhiên còn vui vẻ vì tìm được một người bạn trai tốt, thì khi phát hiện ra Nam Cung Lân hơn cả mong đợi, cô lại bị choáng váng không thích nghi kịp. Từ việc bao cả một chuyến đi, xây cả cái trạm thú y to đùng bên cạnh chỗ cô làm việc thì có thể nhìn ra anh giàu thế nào.
Còn cô thì sao? Nhà cũng chỉ tầm trung, không giàu không nghèo. Sự chênh lệch giữa họ đâu phải một hai sào, là vực thẳm đấy.
Thất Thất hiểu cảm giác của cô nên an ủi:
“Tớ biết cậu đang buồn đang giận, sẽ khó mà nguôi, nên chờ thêm một hai hôm xem thế nào nhé? Cậu có muốn qua chỗ tớ ngủ một đêm không?”
Bạn bè thì phải thế, ủng hộ rất nhiệt tình và lý trí. Lời đề nghị của Thất Thất như đang cứu rỗi Hà Nhiên, bởi cô không biết phải tâm sự cùng ai, nói qua điện thoại thì bức bối vô cùng.
Cô thu dọn đơn giản, cầm túi xách, khoác thêm áo dày vào rồi mở cửa ra ngoài. Lúc đó, cô nhìn lên camera và hung hăng giơ nắm đấm lên, bởi cô biết cái tên đang ở phòng giám sát sẽ nhìn thấy rồi đi báo lại cho Nam Cung Lân.
Hà Nhiên rời khỏi chung cư Hoa Lạc chưa đầy hai phút thì Nam Cung Lân cũng lên xe đuổi theo cô, mà cô nào hay biết. Sau khi bắt taxi đến chỗ Thất Thất, cô chạy nhanh vào trong để trốn.
Bởi vì biết cô chiến tranh với bạn trai, Thất Thất còn đặc biệt chuẩn bị mấy lon bia để thiết đãi. Nghe tiếng chuông, cô nàng chạy ra mở cửa, cho Hà Nhiên một cái ôm ngay tại chỗ.
Hà Nhiên tìm được người chia sẻ nỗi đau trong lòng thì mếu máo nói:
“Tớ buồn lắm.”
“Ừ ừ, được rồi, ngồi xuống rồi từ từ giải sầu nhé?”

Tay Thất Thất đặt lên lưng của Hà Nhiên vỗ nhè nhẹ một chút, hai người ôm siết nhau rồi mới ngồi xuống, bắt đầu rủa thầm mấy tên đàn ông. Kỳ thật Hà Nhiên tự ti nhiều hơn giận, sau khi bị dụ uống ba lon bia, vẻ mặt cô đỏ bừng lên như một quả cà chua chín.
Hà Nhiên nửa ngồi nửa nằm bên giường của Thất Thất, lã chã rơi nước mắt. Trong đầu cô loạn thất bát tao, những câu nói ban sáng dồn dập xuất hiện một lần nữa.
Họ chê cô không xứng, họ cảm thấy cô là con đỉa bên chân Nam Cung Lân! Khi đó cô phản bác mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại vụn vỡ.
Hai giờ sáng, Hà Nhiên khóc thút thít mãi chưa dừng, khóc đến nỗi thở không nổi, phải hé miệng ra, khó khăn hô hấp.
Cô đưa đôi mắt sưng húp và đỏ hoe lại gần màn hình điện thoại, đột nhiên nhìn thấy bài viết về chuyện đi du lịch của khoa mình. Do dự một lát, cô chọn bấm vào xem bình luận.
Không chỉ dừng lại ở việc nói cô mê tiền bỏ Lăng Bách, mà còn so sánh cô với những cô gái đẹp khác trong trường.
Đậu Đỏ: “Con nhỏ họ Hà này có gì đặc biệt đâu mà tán được mấy anh ngon thế nhỉ?”
Quách Tĩnh trên ngọn cây: “Biết đâu được người ta chỉ chơi qua đường thôi, hoặc là cảm thấy hứng thú với những cô gái ngây thơ như thế.”
Phải biết có rất nhiều người cảm thấy sinh viên năm nhất, năm hai dễ dụ dỗ. Đám con trai già dặn kinh nghiệm tình trường sẽ nhảy ra tán các em nhỏ chưa hiểu chuyện, dùng đủ các loại biện pháp lừa lọc tình cảm rồi đưa họ lên giường.
Hà Nhiên biết Nam Cung Lân không phải loại người đó, nhưng cô lại bị ảnh hưởng một chút bởi những câu nói trên.
Cô dùng khăn giấy lau nước mắt nước mũi, cả người toàn là hơi bia nồng nặc khiến Thất Thất cũng xót xa:
“Thôi thôi, uống xong rồi đi ngủ nào, ngày mai lại tính tiếp nhé?”

Hà Nhiên vừa mới nín xong lại bật khóc vì câu nói của Thất Thất, cứ như có cái van bên cạnh cô, mở là nước mắt chảy ra, đóng liền thôi.
Trải qua mấy tiếng dài dùng nước mắt rửa mặt, Hà Nhiên mệt mỏi quẹo đầu bên giường Thất Thất mà ngủ. Thất Thất chép miệng, cố gắng kéo cơ thể đang mềm oặt của cô nàng lên giường và thu dọn mọi thứ.
Tuy rằng trong trạng thái mơ màng, Hà Nhiên vẫn thấy đầu quay cuồng, đau nhức. Cô không biết lúc này dưới lầu đang có một người đứng đợi cô, điện thoại sắp hết pin nằm trong góc liên tục rung lên vài lần, sau đó tắt hẳn, sụp nguồn.
“Tắt máy rồi?” Nam Cung Lân nhíu mày, anh cứ nghĩ là Hà Nhiên cố tình không muốn liên hệ với anh, chỉ có thở thở dài bất lực.
Anh đứng bên dưới nhìn lên căn phòng sáng đèn, phải đến tận ba giờ sáng, cả tòa nhà mới chìm vào trong bóng tối.
“Thiếu gia à, cậu ở đây làm gì? Hay là về nghỉ rồi mai qua tìm cô ấy cũng được.” Vệ sĩ lo lắng cho anh.
Nam Cung Lân lắc đầu nói:
“Không được, tôi phải chờ cô ấy.”
Ngay khi nghe thấy có người báo là cô đi ra ngoài, anh liền sợ hãi, hoảng hốt, vội vàng đuổi theo. Vốn còn tưởng cô đến mấy chỗ bar bủng gì đó xả stress, may mắn cô chỉ đi tìm bạn mình mà thôi.
Bây giờ trong lòng Nam Cung Lân hối hận muốn chết, sớm biết thế đã dặn dò vị giáo sư kia kín miệng một chút.
Mấy vệ sĩ chui vào trong xe ngồi nghỉ, vài lần thò đầu ra kiểm tra cho Nam Cung Lân. Anh đi qua đi lại, ngóng đầu lên vô số lần, đến nỗi mỏi mệt phải ngồi xổm bên cạnh cổng. Người ngoài không biết nhìn vào còn nghĩ anh là ăn trộm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.