Một đêm này, Hà Nhiên vì say rượu mà ngủ cực kỳ an ổn trong khi Nam Cung Lân thì ở bên ngoài đi qua đi lại chờ đợi.
Nhị thiếu gia Nam Cung gia thông minh lanh lợi, đầu óc nhạy bén vào giờ
khắc ấy biến thành một chàng ngốc vì bị bạn gái giận dỗi mà lo lắng
không yên.
Những vệ sĩ đi theo anh đã thay nhau ngủ và canh chừng suốt mấy tiếng dài, nhưng anh thì vẫn cứ dài cổ trông ngóng. Sương
xuống rơi trên đầu vai và tóc anh, lành lạnh khó chịu, anh hắt hơi một
cái làm mọi người giật mình.
Một chàng vệ sĩ bước ra ngoài cầm theo áo khoác rồi khoác lên vai Nam Cung Lân, đau lòng nói:
“Thiếu gia đừng chờ nữa, có vẻ thiếu phu nhân đang ngủ rồi, chờ ngày mai đi. Nếu thiếu gia bệnh thì làm sao bây giờ?”
Từ trước đến nay Nam Cung Lân không thiếu một thứ gì, nhà giàu, học giỏi,
cuộc sống thuận lợi một đường, cho nên đây là lần đầu anh chịu khổ như
vậy. Vệ sĩ đều thấy không nỡ.
Trong mắt Nam Cung Lân lóe ra tia sáng tinh ranh, cười nói:
“Không sao đâu.”
Nếu không thể hiện chút tấm lòng, vậy anh dám cá lần này Hà Nhiên sẽ giận rất lâu. Nhưng vấn đề là làm sao để cô biết?
Phơi sương đến đau đầu mệt mỏi, Nam Cung Lân vẫn không quên tính toán và tìm cách lấy lòng bạn gái. Anh bật cười vì chính bản thân lúc nào cũng suy
nghĩ quá nhiều, có phải vì vậy nên khiến cô thấy khó chịu và bực mình?
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Nam Cung Lân thấm mệt và có chút không trụ được nữa. Khi ánh sáng đầu tiên trong ngày dần dâng lên ở
chân trời, anh nhìn thấy một người đàn ông đi đến, tay cầm chùm chìa
khóa, dường như chuẩn bị mở cổng của khu chung cư này.
Cơ hội là
đây! Nam Cung Lân chạy tới bên cạnh ông ta, sự xuất hiện đột ngột của
anh khiến người đàn ông hoảng hồn lùi về mấy bước.
Anh nói:
“Chào chú, cháu bị bạn gái giận nên đã chờ ở đây cả đêm rồi, không biết chú có thể cho cháu vào trong không ạ?”
Cổng vào nơi này quá an toàn, anh không trèo được nên chỉ có thể đứng dưới sân chờ thôi.
Ông chú bảo vệ quan sát Nam Cung Lân thật kỹ, thấy đầu tóc anh dính hơi sương, mặt mũi bơ phờ thì đồng cảm nói:
“Cậu không phải người đầu tiên bị bạn gái dỗi và chơi trò khổ nhục kế này đâu.”
“Khổ nhục kế?” Nam Cung Lân chớp mắt, hóa ra trong vô thức anh lại đang dùng chiêu thức ấy…
“Thôi được rồi, thấy cậu cũng tội, tôi sẽ chuyển lời giúp cậu cho, bạn gái cậu sống ở phòng nào?”
Nam Cung Lân chỉ tay lên, nói:
“Là tầng đó, ban công có treo một cái áo màu đỏ.”
Sau khi bàn giao xong mọi việc, anh lững thững trở về xe rồi nằm vật ra
ghế, chưa bao giờ anh thảm đến mức này, toàn thân rã rời, vừa đặt lưng
lên ghế liền ngủ ngay.
Vệ sĩ cẩn thận khởi động xe rồi đưa Nam
Cung Lân đến gần đó tìm khách sạn ngủ tạm, thấy thiếu gia nhà mình loạng choạng, họ thở dài ngao ngán. Tình yêu thật đáng sợ mà, quật nhị thiếu
gia của họ thành cái dạng này luôn rồi!
…
Phải đến tầm giữa trưa hôm sau, Thất Thất mới xuống dưới lầu vứt rác.
Bảo vệ thấy cô nàng thì giả vờ nói to:
“Này, hôm qua có một cậu trai đứng đây cả đêm, cậu ta có phải bạn cháu không?”
“Hả?” Thất Thất dừng chân, hỏi: “Cậu trai nào ạ?”
“Cậu ta trông cao tầm này.” Chú bảo vệ đưa tay miêu tả dáng người của Nam
Cung Lân rồi nói thêm: “Tóc đen, trông hiền lành lắm, đội sương cả đêm,
chắc bị bạn gái giận rồi.”
Hiền lành hửm? Vậy chắc chắn không ai
khác ngoài cái tên họ Nam Cung kia. Thất Thất chỉ cần nghe vài câu đã
biết được là ai, cô nàng khá buồn cười khi cậu ta lại ngốc đến mức đuổi
đến đây rồi chờ Hà Nhiên cả đêm đấy!
Nhắc Hà Nhiên, vì tửu lượng
vốn kém mà còn uống quá mức, cộng thêm thức khuya, cô vẫn còn đang nằm
úp sấp trên giường không mở mắt ra nổi. Mãi đến khi Thất Thất trở về
cùng với chai nước giải rượu và đánh thức cô, cô mới lọ mọ bò dậy.
“Sao rồi?”
“Không ổn lắm…” Hà Nhiên đỡ đầu mình.
“Cậu biết tớ nghe được gì từ chú bảo vệ gác cổng không?”
“Sao?” Hà Nhiên duỗi người, cầm lấy chai nước giải rượu trên tay của Thất Thất và mở ra, đưa lên môi uống.
Thấy cô vẫn thản nhiên như thế, Thất Thất cười hì hì:
“Cả đêm qua Nam Cung Lân ở dưới lầu chờ cậu đấy, tận sáng chú bảo vệ đến anh ta mới đi.”
“Phụt…” Hà Nhiên phun ra một ít nước, rơi trên đùi cô. Cô vội vàng lau miệng và hỏi lại: “Anh ấy điên rồi sao?”
“Người ta vì sợ cậu giận nên mới như thế mà! Sao nào, nghe cảm động chứ?”
“Cảm động cái khỉ gì! Thần kinh!”
Miệng thì nói vậy, nhưng Hà Nhiên sao có thể giấu được vẻ mặt quan tâm lo lắng cho anh, tay còn mò mẫm tìm điện thoại.
Thất Thất đưa điện thoại đã sạc đầy pin cho Hà Nhiên rồi nói:
“Của cậu.”
“Cảm ơn nha.”
Hà Nhiên xấu hổ cầm lấy rồi mở nguồn lên, qua một lát, khởi động hoàn tất
và đập vào mắt cô là một loạt cuộc gọi nhỡ từ Nam Cung Lân.