Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 65: Sự phù hợp




Nếu người yêu vì bạn mà ngốc nghếch đứng dưới lầu chờ đợi cả đêm, cố gắng liên lạc cho bạn để nói lời xin lỗi, bạn sẽ tha thứ cho anh ấy hay không?
Hà Nhiên đột nhiên nhớ đến câu hỏi này ở một bài viết nào đó cô từng lướt qua, đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại và dừng rất lâu, ánh mắt thẫn thờ. Không rõ trong đầu cô nghĩ gì, chỉ thấy mắt cô hơi long lanh hơi nước.
Thật ra Hà Nhiên không có giận Nam Cung Lân nhiều đến thế, ngủ một đêm tỉnh dậy thì cơn bực tức hôm qua gần như đã biến mất.
Nhưng cô đang tủi thân trước sự xuất chúng của người yêu. Đâu phải ai cũng hiểu được cảm giác bị người ta nói là đào mỏ, là muốn trèo cao, không xứng, không đủ tư cách ở bên cạnh bạn trai. Dù ngoài mặt tỏ ra mạnh mẽ chẳng quan tâm chút nào thì trong lòng ít hay nhiều cũng sẽ khó chịu.
Thất Thất thấy Hà Nhiên cứ ngồi ngẩn ngơ mãi thì mang tới một hộp cơm mua dưới siêu thị vừa được hâm nóng và nói:
“Này, ăn tạm đi, tớ không muốn phải dậy sớm nấu ăn nên mua cho cậu đấy.”
Có cô bạn thật đáng đồng tiền bát gạo mà! Hà Nhiên cảm động xông qua ôm chầm lấy Thất Thất, làm cô nàng suýt đánh rơi cả thứ trong tay.
“Cảm ơn cậu!”
“Đổ hết ra bây giờ!” Thất Thất hô to. “Ăn đi rồi còn về với anh người yêu nữa kìa. Bây giờ đã qua mùa hè rồi, đang giai đoạn chuyển mùa mà đứng phơi sương kiểu gì cũng bệnh cho xem.”
Nghe nói thế, trong lòng Hà Nhiên có hơi bất an, nhưng vẫn cố mạnh miệng:
“Tớ còn chưa hết giận mà!”
“Vậy à? Nguyên hai chữ lo lắng to đùng hiện ra trên trán cô rồi đấy cô ạ!”
Nội tâm của Hà Nhiên bị nhìn thấu hết, cô cười ngượng ngùng gãi gãi mặt. Vì xấu hổ, cô quay sang cầm lấy hộp cơm từ tay Thất Thất và ngồi xuống bắt đầu ăn, cố tình không nhắc đến chuyện giận dỗi nữa.
Miệng của thất Thất thật sự là miệng quạ đen, bởi vì lúc này Nam Cung Lân thật sự đã bị bệnh.
Chờ anh tỉnh ngủ và trở lại chung cư Hoa Lạc, cả người đã nóng bừng. Tự mình đo nhiệt độ, sốt tận 38.5 độ, cả người mệt mỏi uể oải không chịu được.
Vệ sĩ lo lắng muốn vào chăm sóc nhưng bị anh đuổi hết về, còn dặn dò:

“Đừng có mua thuốc cho tôi đấy.”
“Thiếu gia à, có cần phải thế không? Sức khỏe của cậu quan trọng nhất mà…”
“Cần. Đây gọi là khổ nhục kế.”
Nam Cung Lân thở một cách khó nhọc nhưng vẫn rất kiên định không chịu uống thuốc, còn dặn họ đi chỗ khác hết, chính mình về phòng nằm. Nếu sắp hết chịu nổi mà Hà Nhiên vẫn chưa quay về đây thì anh sẽ nghĩ cách khác.
Trong đầu mới nghĩ đến đó, không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Nam Cung Lân he hé mắt, một tay đặt lên trán, cả người hư nhược không động đậy.
Cánh cửa lạch cạch một tiếng rồi mở ra, Hà Nhiên tiến vào, bước chân hết sức nhẹ nhàng.
Cô nhìn thấy căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng đôi dép đi trong nhà của Nam Cung Lân không có trước cửa, chứng tỏ anh đang ở đây.
Hà Nhiên đi thẳng vào, sau đó nhìn thấy Nam Cung Lân đang nằm trên giường híp mắt ngủ say, chân mày thì nhíu chặt lại.
Cô thật muốn đánh anh mấy cái cho bõ tức, rõ ràng có thể ngồi trong xe chờ cô hoặc trở về đây sớm, hà cớ gì đứng cả đêm bên ngoài chứ? Điện thoại cô cũng hết pin, đâu có liên lạc cho anh được!
Hà Nhiên vừa lo vừa tức tiến tới gần giường rồi ngồi xuống, cô đưa tay ra, cẩn thận sờ lên trán của anh, miệng thì hỏi:
“Anh cố tình khiến bản thân bị bệnh phải không?”
Nam Cung Lân hơi hé mắt ra, khóe môi cong lên:
“Em hiểu anh đến mức này, anh nghĩ chúng ta nên cưới thôi.”
“Giờ phút nào rồi anh còn cười và trêu em được?”
Nhìn anh xem, trên người đổ đầy mồ hôi mà cũng không thèm quan tâm, còn làm bản thân thảm thương như vậy. Nhưng chết tiệt là dù biết anh cố tình cô vẫn thấy lo và không thể mặc kệ.

Hà Nhiên cẩn thận đỡ anh dậy, sau đó vuốt những sợi tóc lộn xộn của anh trở về đúng nếp, cười hỏi:
“Nếu em không tới thì sao?”
“Anh biết em sẽ không bỏ rơi anh.”
Người trên giường mặt dày nói, sau đó ra vẻ đuối sức tiếp:
“Em còn giận anh không?”
“Còn.”
“Vậy anh phải làm sao bây giờ…” Nam Cung Lân thấy cô mặt mũi nghiêm túc thì hai mắt long lanh.
Trông anh giống như một chú cún con đang bị tổn thương, Hà Nhiên mà không an ủi thì sẽ khóc cho cô xem. Cô chịu thua trước sự vô sỉ của anh, đứng lên rồi nói:
“Em đi lấy thuốc cho anh trước, trong phòng có thuốc không?”
Nam Cung Lân đáng thương nói:
“Không có.”
“Cơm thì sao?”
“Chưa ăn.”
“Vậy chờ em một lát.”
Cô hiểu ý không hỏi xem vệ sĩ của anh ở đâu, dựa trên tính cách của anh, chắc đã đuổi họ đi hết rồi. Đúng như anh nói, bây giờ sau khi biết rõ mọi chuyện, cô cảm giác như mình được khai sáng và trở nên thật thông thái, có thể nhìn xuyên qua nội tâm sâu thẳm của anh, đoán được anh đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Hai tâm hồn của họ đồng điệu với nhau, đây có lẽ là thứ mà anh vẫn luôn nhắc đến, sự phù hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.