Nghe ra giọng anh đầy lãnh đạm, Mộ Thanh không biết phải làm sao, cô ta bắt đầu run như cầy sấy và nóng nảy muốn giải thích:
“Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, dù sao thì chuyện cũng đâu đến nỗi nào,
phải không? Tha cho tôi đi, xin anh, Hà Nhiên đâu bị làm sao…”
Thật lố bịch. Nam Cung Lân không vui nhíu mày.
Một câu xin lỗi là xong à? May mà Hà Nhiên không xảy ra chuyện gì, nếu có,
vậy họ có chết trăm ngàn lần cũng không thể khiến anh thôi điên máu. Cơn giận như một nồi nước sôi sùng sục trong lòng anh, sau khi nghe Mộ
Thanh nói những lời kia thì nó càng bốc hơi dữ dội.
Giả sử anh
tới chậm một chút, hoặc là không tới, bọn chúng đã có thể hủy hoại cả
đời người khác. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ bên cạnh:
“Mang thuốc ra.”
Người nọ rút trong túi ra một gói bột gì đó, vừa nhìn, Mộ Thanh lập tức quỳ rạp xuống khóc hô:
“Đừng mà! Tôi xin anh! Tôi xin anh! Như vậy không công bằng với tôi, anh làm vậy là phạm pháp!”
Nam Cung Lân thừa biết đây không phải chuyện tốt lành gì, nhưng thế thế
giới này không có công lý tuyệt đối, pháp luật và công bằng không giống
nhau, anh sẽ tự mình trả thù cho bạn gái. Gậy ông đập lưng ông mà thôi!
Mộ Thanh sợ hãi bò nhanh ra phía cửa, nhưng bị vệ sĩ túm tóc kéo ngược về, sau đó cưỡng ép nhét thuốc và đổ nước vào miệng. Cô ta ho sặc sụa, vì
giãy giụa mà nước đã chảy thẳng vào mũi.
Bàn tay to của người đàn ông bịt kín miệng Mộ Thanh làm cô ta bị ngộp, lúc này chỉ còn cách nuốt trọn cả mớ thuốc, một phần nước trộn lẫn bột thuốc tràn ra ướt cả cổ áo cô ta.
Tay chân Mộ Thanh quơ quào kịch liệt, Nam Cung Lân dửng
dưng quan sát hết thảy, sau đó nhìn cô ta nằm trên sàn nhà tự móc họng,
anh nói:
“Chuẩn bị thêm hai gói thuốc, nếu cô ta dám nôn, đổ thêm cho tôi!”
Mộ Thanh nghe lời này thì bị sốc, ánh mắt căm hờn, oán giận bắn về phía anh và gào lên:
“Đồ khốn! Đồ độc ác! Quân vô nhân tính! Tôi có chết cũng không tha cho anh đâu!”
Âm thanh chửi mắng của cô ta không ngừng vang vọng trong căn phòng đầy
người, không chỉ có vệ sĩ đến từ Nam Cung gia mà còn cả những kẻ được
thuê qua đây “vui vẻ” cùng Mộ Thanh và gã đàn ông cấu kết với cô ta.
Nam Cung Lân sẽ đối xử lịch thiệp, nhẹ nhàng với mọi người, nhưng không phải với những thứ súc vật này.
Cơ thể Mộ Thanh bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, miệng chảy đầy nước miếng, đến đây, Nam Cung Lân đứng lên rồi nói:
“Canh chừng cẩn thận, đừng để chúng chết quá dễ dàng.”
“Vâng, thiếu gia.” Vệ sĩ gật đầu xác nhận.
Nam Cung Lân sải bước ra khỏi phòng đó cùng hai vệ sĩ, hai người nữa ở lại
canh chừng, còn những tên đàn ông cao to lực lưỡng được thuê tới thì
đang bắt đầu cởi thắt lưng, thoát y.
Nhìn động tác ấy của họ có
thể đoán được cảnh tiếp theo sẽ là gì, một trận tɦác ɭoạи chưa từng có
giữa sáu người đã diễn ra trong phòng khách sạn. Không chỉ Mộ Thanh mà
đến cả người đàn ông bị chặt đứt của quý cũng phải nằm chổng mông lên
trời chịu đựng từng cơn hành hạ thể xác. Mùi vị tanh tưởi bốc lên, khiến cho vệ sĩ thấy qua máu tươi từ bé đến lớn cũng phải buồn nôn quay đầu
đi.
“A… ưm…” Mộ Thanh phát ra tiếng rêи ɾỉ kinh tởm.
Lấy
ác trị ác sẽ khiến cho thù hận nối tiếp thù hận, nhưng Nam Cung Lân vì
Hà Nhiên có thể chịu đựng được, cứ để những kẻ ấy trút hết lên đầu anh.
Muốn trả đũa thì cứ đến đây, anh sẽ tiếp chúng.
Nếu ngay từ đầu
họ không làm những chuyện kinh tởm kia, thì kết quả của họ cũng sẽ không đến nỗi nào, sẽ không biến thành một thứ hàng rẻ rúng cho người ta chơi đùa như thế.
Nam Cung Lân ra ngoài đi dạo một vòng, đón gió tẩy
trần. Muốn thanh tẩy toàn bộ tội ác trên người là không thể nào, có điều anh sẽ thấy thoải mái hơn một chút.
Động đến người của anh, vậy nghĩa là tìm cửa đến địa ngục.
Nam Cung Lân hy vọng đừng có thêm người dại dột, bốc đồng làm việc xấu nữa, anh không muốn đánh thức ác quỷ trong tim mình.
Quay đầu nhìn khách sạn bốn sao sau lưng, Nam Cung Lân tự thấy bản thân cũng rất có tâm, thuê cho chúng một chỗ tốt như vậy, tha hồ mà hưởng thụ.
Mọi chuyện đã đâu vào đó, bây giờ việc cần làm là gọi về nhà, sau đó thông báo với mẹ về con dâu tương lai.
“Mẹ, ba ngày nữa con sẽ đưa con dâu về nhà cho mẹ xem mặt nhé?”
Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói có phần kích động:
“Con bé chấp nhận con rồi à? Trông vậy mà giỏi quá nhỉ?”
Nam Cung Lân đen mặt đáp:
“Mẹ nghĩ con là ai chứ?”
“Thôi đi, ôn con! Lại lấy cái bản mặt đẹp trai hiền lành của mình đi lừa
người chứ gì? Mẹ nói cho con biết, trước khi đón người ta về thì phải
thành thật với người ta chuyện gia đình mình gốc gác thế nào đấy, đừng
để đến lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, con bé bị dọa sợ và chạy
mất.”
Nam Cung Lân bất lực gãi đầu:
“Con nói rồi mà!”
“Thật không?”
“Thật ạ, hay là buổi tối trở về con đưa điện thoại cho mẹ nói chuyện với bạn
gái con luôn?” Nam Cung Lân vừa nói vừa cúi đầu chui vào trong xe, gài
dây an toàn.
Tài xế khởi động xe rồi lên ga chạy đi, Nam Cung Lân ở bên cạnh vẫn còn miệt mài khen bạn gái, nào là xinh đẹp lễ phép, đáng yêu lương thiện, biết phấn đấu nỗ lực tiến về phía trước, biết yêu
thương động vật nhỏ… Anh gần như dùng hết vốn từ mình biết để tâng bốc
Hà Nhiên, khiến cho cô ở nhà hắt hơi liên tục.