Một ngày mới của Hà Nhiên bắt đầu ở trường đại học, bởi vì đêm qua có
chuyện nên cô ngồi trong lớp không thể tập trung nổi, giọng của giáo sư
thì đều đều như ru ngủ. Không chỉ riêng cô mà xung quanh có rất nhiều
sinh viên ngáp ngắn ngáp dài, tiết học sáng thật sự là cực hình!
Chuông tan học vừa reo, Hà Nhiên liền thu gom đồ đạc rồi chạy đi ngay. Trên
đường về nhà cô ghé mua một cốc cà phê, sau đó nghĩ tới lời Nam Cung Lân tối qua, anh nói sẽ chuyển đến ở cạnh cô.
Hà Nhiên rút điện thoại ra và nhìn màn hình một lúc lâu, mãi mới dám gõ vài chữ gửi cho Nam Cung Lân.
“Hôm nay khoảng mấy giờ anh sẽ chuyển đến? Có cần tôi giúp gì không?”
Phải qua hai ba phút, khi chị nhân viên trong quán cà phê đã làm xong đơn hàng cho cô rồi thì mới có tin đáp:
“Tôi đang sắp xếp lại đồ đạc.”
Vậy là anh đến rồi? Hà Nhiên hai mắt sáng lấp lánh, vội nhận cà phê và nói:
“Chị lấy cho em một ly nữa nhé, thêm đường ạ.”
Không biết khẩu vị của anh thế nào, mua hai phần rồi đưa anh chọn cho chắc.
Tính tiền xong, Hà Nhiên bắt bus trở về chung cư của mình.
Trước cửa lúc này đậu một chiếc xe tải lớn, cô vừa nhìn là nghĩ ngay tới Nam
Cung Lân. Mấy anh trai cao to lực lưỡng đang ôm một ít vật dụng vào
thang máy, cô cũng vội vàng chen vào cùng họ.
Khi nhìn thấy cô,
mấy anh trai bên công ty vận chuyển còn cười đầy thân thiện, cô cũng gật đầu xem như chào hỏi. Giữa họ có chút ngại ngùng kỳ quặc, Hà Nhiên thấy là lạ, nhưng đúng lúc này thì cửa thang máy mở ra.
Xuất hiện
trước mắt cô không ai khác ngoài Nam Cung Lân, anh mặc áo thun màu xanh
sẫm và quần thể thao, trông còn trẻ hơn hôm qua. Hà Nhiên không biết rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi, cô chưa hỏi nữa!
“Chào anh!”
“Chào.” Anh đưa tay lên vẫy nhẹ.
Hà Nhiên bước vội đến chỗ anh, sau đó ấp úng hỏi:
“K-Không biết anh có thích cà phê không?”
“Có.” Nam Cung Lân đáp. “Tôi thích cho thêm đường.”
Nghe anh nói thế, Hà Nhiên thầm thấy may mắn vì vừa rồi cô đã gọi hai loại, cô đưa ly cà phê bên tay trái cho anh và nói:
“Cảm ơn anh vì tối qua.”
“Không có gì.”
Trong lúc hai người đứng ở hành lang nói chuyện, mấy anh trai phía sau ôm
từng túi đồ lớn đi ngang qua và nhìn họ chằm chằm. Hà Nhiên liếc thấy
thì khó hiểu, hôm nay cô mặc váy hoa dài chấm đầu gối, chẳng lẽ trông
rất kỳ cục hay sao? Cô cúi xuống kiểm tra lại một lần rồi mới nghiêng
đầu lẩm bẩm:
“Đâu có lạ lắm đâu.”
Vừa dứt lời, đối diện truyền tới tiếng cười khẽ của Nam Cung Lân:
“Rất dễ thương.”
Hai gò má Hà Nhiên lập tức nóng bừng, anh đang khen cô? Hay cô nghe nhầm?
Nam Cung Lân không nói tiếp, anh mở cửa phòng mình và bắt đầu cho người chỉnh sửa lại một chút những chỗ chưa vừa ý.
Trong âm thanh lạch cạch rầm rầm bên đó, Hà Nhiên thấp thoáng nghe thấy tiếng cười của họ. Nếu cô tới gần một chút, chắc chắn sẽ càng bất ngờ vì cuộc đối thoại ở phòng 202.
“Cô ấy đáng yêu thật đó.”
“Còn phải nói sao? Mắt nhìn người của nhị thiếu gia nhà chúng ta mà!”
Mấy anh chàng này vốn là người làm của gia đình Nam Cung Lân, bởi vậy vừa
rồi khi nhìn thấy Hà Nhiên họ mới chủ động chào hỏi. Gặp thiếu phu nhân
tương lai, ai có thể mặt lạnh được chứ? Họ còn hận không thể vì cô mà
rót trà bưng nước! Song, vì để thiếu gia thuận buồm xuôi gió theo đuổi
Hà Nhiên, họ đã cố cắn răng nhịn xuống.
Nam Cung Lân đứng một bên cầm cà phê, nhàn nhã uống, nhìn mọi người làm việc.
Chỉ mất nửa ngày, căn phòng của Nam Cung Lân đã được tu sửa trở nên hoàn
hảo, sạch sẽ thoáng mát, nội thất hiện đại và tiện nghi. Tuy vậy, khi
ngồi xuống sofa, anh lại cảm thấy nó không êm ái bằng tấm nệm lót vừa
nhỏ vừa mỏng bên phòng Hà Nhiên.
Những người khác đã đi hết, anh
nhìn đồng hồ rồi vào nhà tắm tẩy rửa thân thể. Mở tủ quần áo ra, bên
trong toàn bộ đều là quần tây và áo sơ mi đủ màu. Gu ăn mặc của anh
tương đối đơn giản, nhưng anh biết, Hà Nhiên thích như thế.
Nam Cung Lân không rõ từ bao giờ chính anh cũng bắt đầu thấy kiểu quần áo này khá đẹp, anh thay đồ xong thì rời khỏi phòng.
Anh đứng trước cửa chờ khoảng hai phút, phòng 201 liền phát ra tiếng lạch cạch.
Hà Nhiên cũng xuất hiện bên ngoài hành lang, thấy anh, cô đưa tay chào:
“Anh định đi đâu sao?”
Anh nhếch lông mày tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Trùng hợp thật, tôi định đến phòng khám.”
“A, tôi cũng đang chuẩn bị ghé trạm cứu trợ bên cạnh.”
Cô đáp mà trong lòng có chút ngây ngất, giống như tắm trong gió xuân ấm áp, tim cũng đập nhanh bất thường.
Hà Nhiên không biết phải nói thêm gì, có chút ngại ngùng nên gật đầu với anh rồi định vòng qua.
Bỗng lúc này, Nam Cung Lân nói:
“Tôi có xe máy, để tôi đưa cô đi cùng.”
“A? Vậy có phiền anh không?” Người nào đó thích muốn chết mà phải cố giấu trong lòng.
“Không phiền đâu, tiện đường mà.”
Nam Cung Lân nở nụ cười chuẩn mực làm Hà Nhiên càng thêm xấu hổ.
Mẹ ơi, con muốn lấy anh này làm chồng!