Ánh mắt của Nam Cung Cảnh cực kỳ lộ liễu, khiến cho Hà Nhiên chú ý tới.
Cô giật mình khi bị phát hiện, gò má nóng bừng, vội vàng muốn giải thích nhưng Nam Cung Lân lại nghiêng người tới trước chắn tầm nhìn của em
trai rồi hỏi:
“Em nhìn gì thế?”
“Anh à, đang ăn cơm mà!” Nam Cung Cảnh nhếch một bên lông mày, không hề ái ngại nói ra: “Hai người như thế…”
Bất chợt, Nam Cung Lân lộ ra ý cười trên đuôi mắt:
“Anh nên cắt cái miệng của em.”
Mặc dù anh đang thể hiện nét mặt vui tươi nhưng lời nói thì chẳng khác gì
thoại trong kịch bản kinh dị, anh còn siết chặt đôi đũa trong tay khiến
cho gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, dọa Nam Cung Cảnh im thin thít.
Từ lúc đó đến hết bữa cơm, Nam Cung Cảnh làm như bị câm không dám nói gì nhiều, mắt cũng chỉ hướng về phía mẹ và em gái.
Lúc ăn họ cũng không nói gì nhiều, Hà Nhiên vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn nhưng vẫn nói được đôi ba câu trao đổi với mẹ chồng và em chồng, buổi
ra mắt xem như cũng thành công. Chỉ có món quà mà cô chuẩn bị là không
thấy đâu.
Ăn xong, cả nhà cùng nhau dọn bát, Nam Cung Lân nói với Hà Nhiên:
“Em là khách, không cần phải giúp đâu.”
“Nhưng mọi người đều cùng làm, như vậy…”
Yến Thư sau khi đã lau miệng và rửa tay sạch sẽ thì đi qua kéo chị dâu và nói:
“Không sao đâu ạ, nhà có máy rửa bát, chỉ cần bỏ vào là xong. Kỹ năng sống cơ bản thôi mà, anh trai em vẫn làm được.”
Địa vị của phụ nữ trong nhà Nam Cung khá cao, mặc dù họ không làm gì nhiều
nhưng vẫn được cưng chiều hết mực. Đó là vì nhân phẩm của họ tốt, may
mắn hơn người khác.
Hà Nhiên từng nghĩ nếu đến nhà người yêu mà
bị bắt rửa chén thì có nên rửa hay không, kết quả chẳng ai thèm quan
trọng vấn đề này. Bây giờ phụ nữ hay đàn ông đều như nhau, đều đi làm lo cho gia đình, đều có thể vào bếp nấu ăn và rửa bát, đó là những thứ cơ
bản mà ai cũng nên biết và học, chứ không phải của riêng ai.
Nếu luôn cố gắng so sánh, phân bua chỉ vì vài cái chén thì thật buồn cười làm sao.
Giống như cha của Nam Cung Lân, thấy vợ mình thường vào bếp nên đầu tư hẳn
một cái máy rửa bát, thỉnh thoảng được vợ nấu cơm cho sẽ chủ động nhận
mệnh đi dọn dẹp. Thay vì gọi người giúp việc, họ cùng nhau làm, đây là
một trong những cách để tình cảm của họ phát triển bền vững.
Hà Nhiên được đưa lên phòng khách ngồi, có trái cây gọt sẵn, có cả đủ loại bánh, đồ ăn tráng miệng dâng tận nơi.
Cô dần dần thả lỏng và không còn chút vướng mắc nào trong lòng nữa, cô đặt niềm tin đúng người, đúng gia đình rồi. Nếu có một mẹ chồng và em chồng vừa hiểu chuyện vừa dễ chung sống thế này thì còn gì bằng chứ? Sau này
cũng không sợ gia đình cô phản đối chuyện tình cảm của cô với Nam Cung
Lân.
Qua một lát, Nam Cung Lân từ đâu cầm một túi quà đi tới rồi đặt lên bàn và nói:
“Mẹ, quà của con dâu mẹ đây.”
“A.” Hà Nhiên sững lại, sau đó hai tay cầm quà đưa tới: “Bác gái, đây là chút tâm ý của cháu ạ.”
Bà cười cầm lấy, đặt ở bên cạnh người mình, cũng không mở ra ngay mà chỉ nói:
“Cảm ơn cháu, lần sau lại tới chơi nhé, nhưng không cần quà cáp gì đâu, tốn kém lắm.”
Hà Nhiên vui vẻ đồng ý, còn nói:
“Cháu thích nước sốt mà bác làm lắm, không biết bác có thể cho cháu công thức pha chế được không ạ?”
“Được chứ, Lân cũng biết, khi nào cháu có thời gian bảo thằng bé chép lại cho.”
Nhắc đến Nam Cung Lân, lúc này họ mới chú ý tới anh và Nam Cung Cảnh. Hai
tên con trai ngồi thu lu một góc mà không mấy ai quan tâm, nói hai ba
câu để tìm sự tồn tại cũng chẳng mấy tác dụng. Thấy ba ánh mắt nhìn về
phía mình, Nam Cung Lân buồn bực:
“Sau này địa vị trong nhà của con lại tụt xuống một bậc rồi.”
Trước đây thứ tự được ưu tiên trong gia đình của anh cũng vốn không cao lắm, chỉ trên Nam Cung Cảnh, bây giờ tiếp tục lùi lùi.
Mọi người nhìn vẻ mặt khoa trương của Nam Cung Lân mà không nhịn được đều bật cười, Hà Nhiên thẹn thùng liếc anh.
Chuyện ra mắt gia đình thuận lợi hơn cô nghĩ, lúc ra về cô còn quyến luyến
không nỡ. Nam Cung Lân phải hứa hẹn đủ điều thì mới giải quyết xong, mẹ
anh và em gái cũng luôn miệng bảo anh nên đưa cô về chơi thường xuyên.
Không thể trách họ được, Nam Cung gia dương thịnh âm suy, họ buồn chán là
điều dễ hiểu. Yến Thư thì còn đi học nên tiếp xúc bên ngoài nhiều, chứ
như mẹ của anh ở nhà nhiều, chắc sắp không chịu được nữa rồi nên cần con dâu.
Tạm biệt gia đình xong, Nam Cung Lân đưa Hà Nhiên ra xe và
ngồi vào cùng cô. Anh vừa đóng cửa lại đã nghe cô ríu rít như chú chim
nhỏ:
“Em không ngờ gia đình anh đáng yêu vậy đó.”
“Trước đó em nghĩ sao?” Nam Cung Lân tò mò.
“Sẽ giống như những mẹ chồng và em chồng trên mạng, bắt nạt em, ném cho em
một cục tiền rồi nói hãy tránh xa anh ra.” Hà Nhiên thành thật đáp.
“Vậy nếu mẹ anh làm vậy, em sẽ lấy tiền rồi bỏ anh hửm?”
“Không.”
Còn chưa đợi Nam Cung Lân khen cô, Hà Nhiên dùng hai tay bưng mặt mình, xấu hổ nói tiếp:
“Cưới anh được nhiều hơn mà.”
“…” Nam Cung Lân vốn không nên hỏi làm gì!
Thấy anh mặt mũi sa sầm xuống, Hà Nhiên nhổm người sang hôn anh một cái rồi nói:
“Đùa anh thôi.”