Hà Nhiên không nghĩ tới anh lại nghĩ cho cô nhiều như vậy, cô mỉm cười, ở bên cạnh nhón chân cho anh một nụ hôn lên má. Cô cũng không sợ người khác nói mình, dù sao không làm gì họ vẫn nói kia mà, để họ tức chết!
Hai người hiên ngang ngồi lên xe sang rời khỏi cổng trường đại học, sau đó thì như dự tính, họ lại được lên trang chủ của diễn đàn với hàng loạt bình luận chửi bới khó nghe. Nhưng thông qua chuyện lần này, rất nhiều người âm thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người.
Thất Thất vì bạn mình mà tạo một cái tài khoản giả đi chửi nhau suốt ngày ở trên diễn đàn, sau đó thì tin tức Nam Cung Lân là thiếu gia của Nam Cung gia cũng được truyền ra, xác thực.
Người nào ghét Hà Nhiên thì vẫn tiếp tục ghét, người qua đường hâm mộ cô, bạn bè thì chúc mừng cô có được tình yêu thật đẹp.
Hà Nhiên rất mãn nguyện với cuộc sống của bản thân. Không có nhiều sóng gió, sáng đi học, trưa về chăm hai bé mèo, sau đó buổi tối đi làm việc với Nam Cung Lân. Trạm thú y Truy Nhiên vẫn hoạt động hết công suất.
Hai tháng sau khi họ qua lại với nhau, bên trong phòng khám nổ ra một tin đồn khiến Hà Nhiên há hốc mồm.
Một nữ nhân viên cười bí hiểm nói:
“Lý Thân và Chu Viễn Kỳ hình như đang tìm hiểu nhau đó.”
Hà Nhiên trợn mắt:
“Cái gì? Thật sao?”
Hóa ra chủ nhiệm của đội cứu trợ lại xấu xa như thế, lúc nào cũng liên mồm bảo thất tình thất tình, nhưng bây giờ đã có đối tượng mới rồi, hơn nữa còn là anh bác sĩ thú y trong Truy Nhiên! Nghĩ lại cũng khó trách, lửa gần rơm lâu ngày lại chẳng bén sao? Hai người họ làm công việc liên quan đến nhau, thỉnh thoảng trao đổi, gặp mặt bàn luận, từ xa lạ đến quen biết rồi thân thiết là điều bình thường.
Một đám thiếu nữ tranh thủ thời gian ăn cơm bàn luận ngút trời, sau đó thì nhìn thấy Chu Viễn Kỳ mặt đỏ bừng quát:
“Các cô đồn đãi bậy bạ gì thế hả?”
“Nhưng mà sự thật chứ gì?” Một người không thèm nể mặt cười hỏi. “Anh dám nói không có không? Tôi lập tức đi mách Lý Thân cho anh xem.”
Nam Cung Lân cũng ở một bên nhìn Chu Viễn Kỳ bằng ánh mắt ngập ý cười, khiến hắn xấu hổ quạu quọ:
“Các người đừng có mà ỷ đông hiếp yếu!”
Có người thấy Chu Viễn Kỳ như vậy càng thích thú:
“Nếu không, anh đi tìm Lý Thân đến đây giúp anh một chút?”
Bọn họ trêu anh chứ không có ý gì, Chu Viễn Kỳ biết vậy nhưng mà vẫn ngại ngùng không chịu nổi, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, lúc đến bên cửa còn vấp một cái suýt cắm đầu.
Nam Cung Lân bật cười lắc đầu, Hà Nhiên thích thú quan sát rồi hỏi:
“Nếu không chúng ta tổ chức một bữa tiệc đi, để họ có cơ hội gần nhau hơn.”
“Được đó, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Mấy cô gái bên đội cứu trợ cũng đang buồn chán kìa.”
Bọn họ nghĩ liền làm, lập tức nhắn tin tổ chức tiệc mừng. Mùa thu sắp sang đông, thời tiết bên ngoài lạnh dần khiến họ thèm chút rượu bia cho ấm người.
Hà Nhiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi phòng khám Truy Nhiên thì Nam Cung Lân ở bên cạnh đã cầm sẵn áo khoác và giúp cô mặc vào. Anh nói:
“Mặc nhiều vào cho ấm, nếu sinh bệnh thì lại nhõng nhẽo với anh.”
Cô bĩu môi đáp:
“Ai nhõng nhẽo lúc nào chứ?”
“Bình thường em đã siêu cấp làm nũng rồi, động một chút cái gì cũng nhờ anh, đến lúc em ốm chắc chắn sẽ còn hơn như vậy nữa.” Nam Cung Lân bóp mũi cô, khuôn mặt tuấn mỹ treo lên nụ cười ấm áp.
“Xì, người ta chỉ nhờ anh có chút, vậy cũng coi là làm nũng hửm?”
Người nào đó không chịu nhận, đưa tay đẩy anh một cái.
Về đến nhà, Hà Nhiên nằm vật ra giường không chịu đi rửa mặt, phải để Nam Cung Lân nhắc:
“Em làm gì đó? Sao còn chưa dậy rửa mặt đi còn ngủ?”
Từ lúc có anh thì giờ giấc sinh hoạt của cô cũng bị điều chỉnh lại thật khoa học, có thể không dậy sớm, nhưng chắc chắn, tuyệt đối không được thức khuya hại sức khỏe.
Nam Cung Lân ôm cục bông trên giường lên, vừa vỗ mông cô vừa nói:
“Đi đi, tẩy trang xong rồi nằm.”
“Em không muốn, cho em nằm thêm lát nữa…” Cô thả lỏng cả người, nằm bệt trong vòng tay anh, mềm nhũn như cọng bún.
Nam Cung Lân vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi:
“Em định nằm ngủ đến sáng luôn phải không? Anh biết thừa em lười biếng.”
Không biết là do mùa đông đến gần nên Hà Nhiên đổi tính đổi nết, hay càng quen thân với anh cô càng biết cách để anh phải chăm sóc. Nhìn cô chu môi không chịu đứng lên, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh đào căng mọng rồi triền miên mút vào.
Hà Nhiên phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ, bị anh nuốt vào trong miệng, cô “ưm ư” hai tiếng, bị anh đè xuống giường. Hai mắt cô mở to thật to nhìn anh, chỉ nghe anh nói:
“Không đi rửa mặt thì vận động một chút cho ấm người nhé?”
“Em, em đi!” Hà Nhiên chịu thua, vội vàng đáp.
Nam Cung Lân cười vuốt tóc cô, nhìn khuôn mặt cô hơi ửng hồng như quả đào chín, anh nhịn không được cắn nhẹ lên gò má cô một cái, sau đó tay bắt đầu cởi đồ của cô:
“Muộn rồi bé cưng.”
“Á, anh làm gì đó?” Hà Nhiên bị anh đè ra lột quần áo mà dở khóc dở cười. “Em muốn đi rửa mặt!”
“Không cho!”
Nam Cung Lân túm người đang bò về phía cửa trở lại giường, sau đó dùng sức hôn cô. Chẳng mấy chốc, người trong lòng anh đã chịu thua, hai tay vòng qua cổ anh. Mùi hương trên người Nam Cung Lân như một loại chất kích thích, nhẹ nhàng quyến rũ cô.
Đêm tối, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng giường kẽo kẹt cùng âm thanh nức nở của Hà Nhiên.