Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 81: Còn sợ, sợ ba em




Một ngày chủ nhật của tháng mười, mẹ của Hà Nhiên gọi điện thoại nói muốn đến thăm cô. Bà đã biết chuyện con gái chuyển nhà ra ở cùng bạn trai, thậm chí vì chuyện này mà cãi nhau với chồng một trận, suýt nữa đạp ông xuống giường.
Ông Hà cho rằng con gái lớn khó giữ, phải càng nghiêm khắc với nó mới được, yêu đương chưa tính, sao lại dựa dẫm vào bạn trai quá mức? Như vậy đến một lúc nào đó chia tay, con gái ông bị đuổi ra ngoài phải làm sao?
Nỗi lo của ông bà Hà hiểu, song, bà cảm thấy không thể áp đặt suy nghĩ đó lên người của Nam Cung Lân. Từ những gì mà con gái kể cho bà nghe, bà có thể nhận ra sự tinh tế từ con rể tương lai. Tất nhiên, không thể chỉ vì vài câu nói mà bà cho qua, nên là bà sắp xếp thời gian để lên xem con người cậu ấy ra sao.
Nghe tin mẹ vợ chuẩn bị ghé thăm, Nam Cung Lân lập tức căng thẳng bất an cả nửa ngày trời. Trông anh như vậy nhưng nghe đến phụ huynh của Hà Nhiên là sợ sệt, còn nhõng nhẽo ôm cô nói:
“Nhiên, anh phải làm sao đây? Mẹ em thích kiểu người như thế nào? Tóc anh thế này đã ổn chưa?”
Anh vừa nói vừa chỉnh trang lại bản thân, cứ như một đứa trẻ ở bên cạnh Hà Nhiên mà ríu rít suốt. Cô đưa tay ôm mặt anh, nhẹ nhàng hôn một cái rồi cười nói:
“Sợ gì chứ? Em sẽ bảo kê cho anh.”
“Anh chỉ lo có chỗ nào khiến mẹ em không vừa ý.”
Nam Cung Lân tự tin với bản thân chứ, nhưng còn chưa đến mức có thể đứng trước mặt của mẹ vợ mà không chút run sợ. Anh hít sâu mấy hơi, đi vòng quanh nhà xem có chỗ nào chưa ổn cần dọn dẹp không, đồ đạc sắp xếp hết sức gọn gàng sạch sẽ, thậm chí còn không cần giúp việc. Vốn dĩ anh có tính ngăn nắp, ở cùng Hà Nhiên thích lau dọn thì càng hợp nhau hơn.
Từ lúc họ quen nhau đến giờ chưa từng có một lần nào mà anh to tiếng với Hà Nhiên, trước sau đều nhẹ nhàng, dịu dàng đối đãi với cô, vì vậy cô cảm giác mình như sắp biến thành ngọc quý, chính xác giống như người ta nói, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Ngày hôm đó, Nam Cung Lân tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt đầu tóc ở nhà chờ đợi.
Bà Hà đến vào buổi chiều, nhìn thấy căn hộ thoáng mát rộng rãi và không bám chút bụi nào, trong lòng lập tức cộng điểm cho Nam Cung Lân.
Anh lễ phép tiến tới, chủ động chào hỏi và giúp bà xách đồ mang vào trong, đó là mấy món ăn bà tự tay làm cho con gái và mang lên.
Hà Nhiên thấy mẹ thì cười tươi như hoa, lao đến ôm bà làm nũng:
“Yêu mẹ quá đi.”
Bà cũng không trách con gái tại sao chưa về thăm nhà, năm nay Hà Nhiên bận rộn với việc học, thường xuyên phải thức đêm, bà vẫn luôn biết và hiểu cho cô.
Nam Cung Lân ở bên cạnh như một đứa trẻ, bà hỏi gì trả lời nấy, ngoan ngoãn dễ bảo.
“Bác gái yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Nhiên.”
“Tới đâu thì hay tới đó, chỉ cần cậu biết bảo vệ, chăm sóc con gái tôi là được rồi.” Bà vừa nói vừa quan sát Nam Cung Lân, nhớ tới việc Hà Nhiên từng về nhà cậu ta ra mắt thì yên tâm hơn không ít.
Bà ngồi một lát thì buột miệng:
“Trông cậu rất xuất chúng, không hiểu sao lại ưng con gái của tôi thế? Con bé nhạt nhẽo, vụng về như ba nó ấy, tôi còn sợ sau này khó gả ra ngoài.”
“Phụt…” Hà Nhiên đang uống nước bị sặc, ho sặc sụa nhìn mẹ mình.
Tình yêu của Nam Cung Lân dành cho Hà Nhiên đến rất ngẫu nhiên và bất chợt, nếu hỏi anh thích điểm gì ở cô thì chắc là sự thanh thuần đơn giản trên người cô, cùng với mùi thơm thanh mát. Ngoại hình của cô, nụ cười của cô, tất cả đều tươi tắn tựa như một đóa hoa xinh đẹp dưới nắng.
Nam Cung Lân ngồi thẳng lưng đối diện với mẹ vợ, một tay vươn ra nắm tay Hà Nhiên, trong giọng nói ngập ý cưng chiều:
“Chắc có lẽ bởi vì cô ấy vụng về nên cháu mới xuất hiện để bù đắp vào chỗ thiếu sót ấy, cháu nói thật, gia đình cháu có truyền thống chung tình, nếu cháu phụ Hà Nhiên thì mẹ cháu sẽ là người đầu tiên xử lý cháu.”
Nhận được sự đảm bảo của Nam Cung Lân, bà Hà cười cười. Tiếp xúc không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra giáo dưỡng của một người qua cách nói chuyện và từng cử động nhỏ, người như cậu trai này rất hiếm thấy, cảm giác ánh mắt mà cậu ta nhìn con gái bà quá ngọt ngào. Ngọt ngào đến nỗi khiến bà ghen tỵ và muốn quay lại thời trẻ, khi đó chồng bà cũng từng nhìn bà như vậy.
Bà Hà liên tiếp cộng điểm cho những hành động của Nam Cung Lân. Ở lại đến tầm chiều thì anh lái xe đưa bà và Hà Nhiên ra bến xe để bà trở về.
Hà Nhiên định bảo mẹ ở lại thêm vài hôm nhưng bà từ chối:
“Ba con ở nhà một mình sẽ buồn phát khóc đó.”
Cho cô một nụ cười trấn an, bà Hà chào tạm biệt rồi vào trong mua vé xe.
Nam Cung Lân thoát được một kiếp lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, còn ngang nhiên nói:
“Lần sau anh về nhà em ra mắt ba mẹ em nhé.”
“Khi nào?” Hà Nhiên trêu. “Anh hết sợ rồi à?”
“Còn sợ, sợ ba em. Nhưng mà có kinh nghiệm lần này rồi chắc sẽ đỡ lúng túng hơn chút.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lân hiện lên ý cười tự tin, sau đó vào kỳ nghỉ đông, anh thật sự đưa Hà Nhiên về nhà cô chơi, còn mua thêm đống lớn thuốc bổ và tổ yến.
Lúc đến nơi, Nam Cung Lân hai tay ôm đầy đồ, cùng Hà Nhiên đi ra đi vào mấy lượt mới chuyển xong số quà. Cô nói rõ không cần phải mua nhiều thế, ai biết anh vẫn kiên quyết muốn lấy lòng cha già của cô.
Ông Hà không mấy nhiệt tình với con rể tương lai, ra vẻ lạnh lùng. Tuy vậy, Hà Nhiên thừa biết ba mình chỉ đang cố gắng thể hiện sự nghiêm nghị trước mặt người ta. Cô buồn cười thọc thọc eo ông:
“Ba cứ như vậy sẽ dọa con rể tương lai đó.”
Ông Hà không chịu được việc con gái sắp gả ra ngoài, nghĩ tới mấy năm nữa muốn ôm cháu phải chờ tới dịp lễ hay kỳ nghỉ, ông buồn bực:
“Thằng nhóc này phải bị dọa vài lần mới được.”
Vì vậy, suốt quá trình ăn cơm ở nhà, ánh mắt ông Hà đều như mang theo dao nhọn, ghim đầy mình Nam Cung Lân. Anh cảm giác được trong sự nghiêm khắc của ông mang theo chút ghen tỵ, điểm này anh hoàn toàn có thể thấu hiểu. Nếu mai sau con gái anh cũng về nhà chồng, anh chắc chắn còn khó tính hơn gấp mười lần. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.