Hốc mắt Lý Nhiễm nông, rất dễ khiến cô khóc. Cao Lãng từng rất thích làm cô khóc, sau đó lại đi dỗ cô, nghĩ cách khiến cô vui.
Cô cũng vô cùng dễ dỗ, lúc vừa khóc vừa cười, buồn phiền kìm nén trong lòng tan thành mây khói.
Không phải cô trách anh những năm này không quan tâm đến mẹ con họ sao? Sau này anh đối xử tốt với bọn họ là được.
Anh cố ý nói xong những điều này, đợi cô khóc, nhưng đợi rất lâu cũng không đợi được nước mắt của cô.
Anh không biết, thời gian bảy năm dài đằng đẵng này, có thể khiến cho một người hèn yếu dần dần trưởng thành, càng huống chi cô là một người mẹ.
Lý Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô trời sinh nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không quen khiêm khắc, hơn nữa không cãi nhau với người khác. Nhưng cô đã học cách hòa nhã đối mặt với tất cả khó khăn gặp phải trong cuộc sống, không sợ hãi, không chùn bước.
“Anh không đồng ý, em cũng không còn cách nào cố ép anh.” Cô nói nhẹ nhàng, không phải không buồn, nhưng vẫn nghĩ cách đối mặt, “Nếu anh không muốn ly hôn, vậy chúng ta cứ tách ra trước, đợi anh nghĩ kỹ rồi nói tiếp.”
“Tôi không cho phép!” Phản ứng của Lý Nhiễm khiến anh phẫn nộ, sau đó một sự sợ hãi vọt lên, tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Lý Nhiễm rũ mắt xuống, “Anh không thể ép buộc anh, anh cũng thể không ép buộc em.”
Nếu anh kiên trì không ly hôn, cô không có cách nào cưỡng ép, giống như cô khăng khăng muốn chia tay, hôn nhân cũng không thể trói buộc tự do của cô.
Anh giận dữ nhìn cô, không muốn nói ra những lời tổn thương người ta nhất.
Nhưng Lý Nhiễm sớm đã nghĩ đến tất cả các kết quả xấu nhất.
“Nếu anh không để em gặp Quý Đồng, vậy em cũng có thể tạm thời không gặp, em biết em không tranh giành được với anh.”
Cao Lãng không thể tin được nhìn cô, cô vậy mà lại thà từ bỏ Quý Đồng cũng muốn ly hôn.
“Em muốn ly hôn đến thế?” Anh chợt cảm thấy bất lực, đến cả vẻ mặt tức giận cũng không có cách nào giữ vững, đầu óc một mảng trống rỗng, không cảm nhận được những cảm xúc dư thừa.
Lý Nhiễm ngầm thừa nhận, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nên chia tay từ sớm.”
Nhìn vẻ mặt khó mà chấp nhận của anh, Lý Nhiễm không hiểu, cô nghĩ rằng đây có lẽ cũng là kết quả mà anh vẫn luôn trông chờ.
Nhiều năm như vậy, anh đã dạy cho cô, sống cùng với một người mà mình không yêu là một chuyện giày vò bao nhiêu.
Cao Lãng lại nhìn Lý Nhiễm, cảm thấy cô rất lạ, đột nhiên anh cảm thấy mình không quen người trước mặt.
Lý Nhiễm thấy anh nói chuyện, từ từ đứng dậy, “Tối nay Quý Đồng nhờ anh chăm sóc, chờ thằng bé dậy làm phiền anh nói với nó, em có chút chuyện cuối tuần không thể ở cùng với thằng bé được, mong thằng bé tha thứ cho em.”
Cao Lãng vội vàng đứng dậy, kéo cánh tay cô, “Muộn thế này cô còn muốn đi đâu?”
“Về tiệm.” Cô nhẹ nhàng hất tay trên cánh tay ra, anh lại nắm lấy tay cô, “Không được đi!”
Bàn tay to của anh nắm chặt lấy tay cô, làn da khô và nóng, một chút ý nghĩ muốn ra cũng không có, “Có chuyện gì cô tự nói với thằng bé đi.”
“Được, chờ ngày mai thằng bé tỉnh, em sẽ gọi điện thoại cho nó.” Lý Nhiễm không muốn dây dưa với anh, định phân rõ phải trái.
“Lý Nhiễm!” Cao Lãng thấy cô không lưu luyến chút nào, hoảng loạn vô cùng, “Em thật sự muốn vứt bỏ thằng bé sao!”
Lý Nhiễm cho rằng mình vẫn có thể kiềm chế, nghe thấy câu nói này, cuối cùng cũng sụp đổ.
“Em không có!” Cô khẽ hét lên câu này, nước mắt cuối cùng không kiềm chế được rơi xuống.
Bất cứ ai cũng có thể lên án cô không quan tâm đến Cao Quý Đồng, nhưng anh thì không được.
Cô dùng hết sức muốn rút tay mình lại, nhưng anh nắm rất chặt, cô cúi đầu, cạy ngón tay của anh bằng tay khác.
Sức lực khác xa nhau, anh không cau mày, cố chấp vẫn không buông tay, Lý Nhiễm kiệt sức, lại vì câu nói dó tủi thân đến mức không kiềm được nước mắt. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Cô tức đến đỏ cả viền mắt, không muốn nhìn mặt anh, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Anh không tư cách nói em như vậy, rõ ràng là anh không cần thằng bé.”
Cuối cùng cô cũng khóc, Cao Lãng cũng cảm thấy không thoải mái nữa, nước mắt cô làm phỏng tay anh, anh đờ đẫn buông tay.
Lý Nhiễm dùng ngón tay lau nước mắt, quay lưng đi không muốn để anh nhìn thấy cô khóc, hơi khống chế một vài giây rồi im lặng rời đi.
Cao Lãng vô thức nhấc chân, thấy bóng dáng quật cường của cô, sợ hãi không thể giải thích được, chỉ do dự mấy giây, cô đã nhanh chóng rời khỏi thế giới của anh.
Đừng khóc.
Anh nhớ ra mình nên dỗ dành cô, nhưng ký ức quá xa xôi, anh đã không thể nhớ được lần trước dô cô vui vẻ là lúc nào.
Nửa đêm, Cao Quý Đồng tỉnh dậy từ trong mơ
Cậu mở to mắt, im lặng trong bóng tối rất lâu, sau đó vén chăn xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Đèn hành lang và phòng khác đang sáng, trái tim cậu đạp dữ dội cảm thấy yên lòng một chút, cậu vội vàng đi đến phòng khách, nhìn thấy Cao Lãng, chữ mẹ nén lại trong miệng.
Cao Lãng suy sụp tinh thần ngồi ở đó, nghe thấy tiếng động nhìn về phía Cao Quý Đồng, anh cố gắng giấu đi sự hoảng loạn, giả vờ không để ý mà hỏi cậu: “Sao dậy rồi? Gặp ác mộng sao?”
Cao Quý Đồng xung quanh không thấy Lý Nhiễm, nghe thấy lời của Cao Lãng thì lắc đầu.
Do dự một lát, mới mở miệng hỏi anh: “Mẹ tôi đâu?”
Cao Lãng nói dối mặt không đổi sắc, “Hình như cửa tiệm có việc, mẹ con đi làm rồi.”
Cao Quý Đông ồ một tiếng, bởi vì tỉnh dậy từ trong giấc mơ, không che giấu nổi sự mất mát. Cao Lãng nhìn cậu nhỏ bé, đứng ở đó, cái bóng lẻ loi trải dài dưới ánh đèn.
Anh bước qua đó, ngồi xổm xuống ở trước mặt cậu, dỗ dành một cách hờ hững: “Ngày mai bố đưa con đến gặp mẹ, đi ngủ đi.”
Cao Quý Đồng im lặng gật đầu, ngủ đến nỗi tóc vểnh cả lên, dụi mắt không có ánh sáng, lặng lẽ quay người đi.
Cao Lãng chợt đau thương, muốn dỗ cậu, nhưng cảm thấy không biết nói những gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu về phòng, đóng cửa phòng.
Phòng khách lại khôi phục lại vẻ vắng lặng, chỉ còn một mình anh.
Sáng sớm, dì Chương nhận được điện thoại của Lý Nhiễm, đến biệt thự Gia Lâm. Lúc đó, hai bố con đều chưa thức dậy, bà ấy như thường bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị bữa sáng.
Hơn 8 giờ, Cao Lãng thức dậy, nhìn thấy dì Chương thì lạnh nhạt chào hỏi.
Dì Chương từ đã đã nhìn Cao Lãng trưởng thành, thấy mắt anh xanh đen, vẻ mặt ảm đạm, không nhịn được quan tâm: “Tiểu Lãng, tối qua ngủ không ngon sao?”
Cao Lãng lắc đầu, không muốn nói chuyện lắm.
Dì Chương thấy anh không có tinh thần gì cũng không hỏi nữa, đang định gọi Cao Quý Đồng thức dậy, bị Cao Lãng chặn lại: “Cháu đi cho.”
Anh đi đến cửa phòng Cao Quý Đồng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói chán nản của Cao Quý Đồng, anh đẩy cửa bước vào, thấy Cao Quý Đồng đang tự mình mặc áo hoodies bèn bước lên giúp đỡ, kéo đầu nhỏ của cậu ra khỏi cái áo.
Cao Quý Đồng thấy anh thì thoáng sững sờ, đẩy tay anh ra, tự mình kéo quần áo.
“Hôm nay có tiết học không?” Anh không để ý đến sự chống cự theo bản năng của Cao Quý Đồng, cố gắng để giọng điệu nhu hoà lại.
Cao Quý Đồng trả lời đúng sự thực: “Vốn dĩ buổi sáng có buổi học đàn piano, hôm qua mẹ nói sẽ ở cùng tôi, đã đổi sang ngày mai.”
“Ừ, vậy bố nói với giáo viên của con, buổi học ngày mai cũng huỷ đi. Một lát con làm chút chuyện với bố, sau đó bố đưa con đi tìm mẹ.”
Cao Quý Đồng ngẩng đầu nhìn anh, Cao Lãng vỗ nhẹ vào vai cậu, “Đi, đi ăn sáng trước.”
Cao Quý Đồng cảm thấy Cao Lãng có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết quái lạ ở đâu, ăn sáng xong, ra ngoài cùng anh. Cao Lãng đưa cậu đến công ty trước, ký mấy bộ giấy tờ, sau đó đưa cậu đến tìm Lý Nhiễm.
Trên đường, hai bố con nói chuyện không nhiều, Cao Quý Đồng cũng không giống với những đứa trẻ ồn ào khác chút nào.
Hôm qua ở cổng trường, anh nhìn thấy một đứa trẻ trạc tuổi cậu, nũng nịu nói với mẹ muốn mua giày thể thao, mẹ cậu bé nói ở nhà có rất nhiều, cậu bé nghe xong thì không vui, khuôn mặt lập tức cúi gầm xuống.
Cao Lãng vẫn còn nhớ, Cao Quý Đồng khi nhỏ chút xíu hoạt bát hơn so với bây giờ, đặc biệt là lúc hai ba tuổi, bụ bẫm còn rất đáng yêu. Anh trở về từ Anh, cậu loạng choạng chạy đến ôm lấy đùi anh, anh không có kinh nghiệm bế con nít, nắm lấy lưng cậu rồi nâng cậu lên, tay nhỏ của cậu vừa nắm, trên mặt anh đã xuất hiện một vết cào, đau thì không đau, ngược lại những người xung quanh thì lo lắng, nói anh bế như vậy là không đúng, Lý Nhiễm cứ luôn lo lắng đứng ở một bên, anh liếc nhìn rồi bỏ cậu xuống, cô liền thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn vậy thì không vui, cũng không bế nữa.
Lúc nhỏ hơn nữa, anh nhớ có một năm Lý Nhiễm đưa cậu đến Anh tìm anh. Lúc đó anh đang đang lập nghiệp cùng một nhóm bạn, sống ở căn hộ nhỏ chật hẹp, không muốn xin một đồng tiền nào của nhà họ Cao. Lý Nhiễm đưa cậu đến sống ở căn hộ nhỏ vài năm, anh bận đến mức không có thời gian ở cùng bọn họ, còn oán trách Lý Nhiễm, ban đêm chỉ nghe thấy cậu khóc, cậu ngủ trên chiếc giường không lớn lắm, Lý Nhiễm bế cậu dỗ dành, xung quanh lộn xộn, đến cả chỗ để xe đẩy cũng không có. Cao Lãng thấy Lý Nhiễm lung ta lúng túng pha sữa bột, muốn giúp lại không thể nào giúp được, cẩn thận từng li từng tí bế Cao Quý Đồng dỗ một lát, nhưng có lẽ là anh ôm cậu đau quá, cậu khóc càng xé ruột xé gan hơn. Lý Nhiễm sợ anh bực mình nhanh chóng đón lấy, anh thấy cô mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, liền gọi điện thoại cho ông cụ, bảo ông nhanh đến đón người.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ ông cụ có thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ hay không, bởi vì từ nhỏ anh chính là được ông cụ nuôi nấng trưởng thành, cái gì cũng không thiếu, sống tự do tự tại, muốn cái gì là có cái đó.
Cao Quý Đồng quả nhiên trông cũng rất đẹp, còn không nghịch ngợm giống như anh lúc nhỏ, mỗi ngày đều khiến người ta lo lắng.
“Cao Quý Đồng.”
Đèn đỏ phía trước, Cao Lãng đột nhiên gọi tên của cậu, anh đang trên đường đưa cậu đến tìm Lý Nhiễm.
Nghe thấy Cao Lãng gọi mình, Cao Quý Đồng ném ánh mắt nghi ngờ sang.
“Tối qua có phải con gặp ác mộng không?”
“Không.” Cao Quý Đồng không thừa nhận, không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này.
Thấy cậu không muốn nói, Cao Lãng cùng không truy hỏi nữa, “Trẻ con gặp ác mộng cũng không có gì mất mặt.”
Đến trước hẻm, Cao Lãng dừng xe ở bên đường, dẫn Cao Quý Đồng đi vào trong, anh chỉ đến một lần, không biết đường lắm, Cao Quý Đồng sửa cho anh hai lần, tự mình đi trước dẫn đường.
Cao Lãng chậm rì rì đi theo cậu, tìm chủ đề trò chuyện với cậu, hỏi cậu: “Mẹ con không nói hôm nay sẽ đưa con đi làm gì sao?”
Cao Quý Đồng đáp: “Dẫn tôi đi xem căn hộ mới.”
Cao Lãng nghẹn lại, nói: “Thế có gì hay ho mà xem.” Thật sự muốn ở cũng không được.
“Chi bằng đợi lát nữa bố đưa hai người đi cắm trại, dựng lều rất thú vị.”
Cao Quý Đồng không đồng ý cũng không từ chối: “Đợi chút hỏi mẹ xem.”
“Không cần hỏi cô ấy, con nói con muốn đi.”
Cao Quý Đồng kiên trì, phía sau anh bước nhanh về phía trước. Cao Lãng thở dài, bước lớn đuổi kịp cậu.
Chưa đến giờ mở cửa, cửa sân hé mở, Cao quý Đồng đẩy cửa ra một cách quen thuộc, nhìn thấy Lý Nhiễm và Triệuc Dục ở trong sân, chuyển cái bàn nhỏ đang tính sổ.
Không biết nói đến đâu, Lý Nhiễm cười nhẹ với Triệu Dục, Cao Lãng bước đôi chân dài vào cửa, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của cô.
Ánh nắng ngày đông ấm áp, đâm vào mắt anh vô cùng đau đớn.
Lý Nhiễm nhìn thấy anh, nụ cười lập tức nhạt đi.