Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 113:




Kiều Hân nhìn bà cười mỉm, tuy bề ngoài như vậy nhưng nội tâm không hề có vẻ cười chút nào mà thay vào đó là một chút man mát buồn. Kiều Hân cô vốn là một người không biết nói dối ai bao giờ, vẻ mặt cười tươi nhưng khi nhìn vào ánh mắt là người ta có thể dễ dàng nhận ra ngay tâm trạng rồi.
"Con và anh ấy không phải là sắp cưới nhau sao? mà tại sao bác lại nói vậy, có phải là có vấn đề gì sao?"
Kiều Hân tuy trong lòng sớm đã biết nhưng vẫn cố gắng giả vờ hỏi câu đấy tuy không muốn một chút. Cô nói câu đấy xũng nhằm phủ nhận sự việc, cô thích anh, rất thích anh nhưng mà nghĩ lại bản thân nếu ích kỉ mà đi chia rẽ bọn họ cũng không nên. Cô cũng biết nếu nhìn người mình yêu phải đi lấy người khác sẽ đau khổ như thế nào, nếu cô là người con gái ấy là người yêu anh thì sẽ đau hơn gấp trăm lần cô hiện tại.
"Bác gái, bác nói gì đi. Có phải..." Kiều Hân ngập ngừng nói.
"Không có, chỉ là bác nói vậy thôi. Không có ý gì cả" Đàm Lệ Uyên bà nhàn nhạt mở miệng.
"Bác gái, con hiểu rồi"
Cạch
Tiếng mở cửa phát ra, Thẩm Mặc bước vào trong. Cuộc nói chuyện của hai người đột nhiên im lặng, anh nhẹ nhàng đến bên giường bệnh của bà.
"Mẹ, mẹ đã không sao thì tốt rồi"
Thẩm Mặc đang định nắm lấy tay bà thì bị bà dụt tay lại. Đàm Lệ Uyên quay mặt đi chỗ khác vì không muốn thấy mặt của anh. Thái độ này khiến cho anh có chút gì đó khó chịu, anh liếc sang Kiều Hân một cái khiến cô có chút giật mình rồi thôi.
"Mẹ đừng có như vậy nữa được không?"
"Anh muốn làm gì thì làm, có còn coi lời nói của người mẹ đã sinh ra anh là cái gì nữa đâu" bà quay mặt lại trưng trưng nhìn vào mắt anh sau đó nói với giọng điệu trách móc.
"Anh đúng là đồ con bất hiếu, lại dám cãi lời mẹ mình. Nuôi cho ăn học lớn bằng này rồi, là một vị tổng giám đốc nổi tiếng như vậy mà còn không biết suy nghĩ gì hết...đồ dong ơn bội nghĩa đồ phản bội"
Đàm Lệ Uyên kích động sau đó đánh liên tiếp vào vai anh. Thẩm Mặc lúc này vì biết tình trạng sức khoẻ của bà không được tốt cho lắm nên cũng để mặc bà muốn đánh đấm gì mình cũng được.
"Bác gái, bác gái...bác đừng như vậy! có gì cứ từ từ nói cũng được mà" Kiều Hân lấy tay đỡ lấy cánh tay bà cho anh.
"Không được, ta phải đánh chết cái tên bất hiếu này. Để ta đánh chết nó" Bà tiếp tục dùng lực đánh anh.
"Mẹ đánh đủ chưa? " Thẩm Mặc nói.
"Lại còn dám ở đấy to miệng cãi lại"
Đàm Lệ Uyên đột nhiên kích động mãnh liệt mà định giơ tay lên có ý tiếp tục đánh thì đột nhiên nằm xuống. Kiều Hân nhanh chóng đỡ lấy bà.
"Bác gái, bác làm sao vậy? bác đừng làm con sợ mà"
Bà nằm trong tay Kiều Hân thở dốc. Lúc này Thẩm Mặc mới nhớ là hồi nãy bác sĩ có dặn không nên để bà kích động quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Anh nhanh chóng kêu bác sĩ đến kiểm tra.
Tối Hôm đó tại Thẩm gia.
Đàm Lệ Uyên được đưa về nhà nằm trên chiếc giường sang trọng ở phòng riêng.
"Thẩm Mặc, con giải thích cho ba đi. Tại sao mẹ lại thành ra thế này" Thẩm Kiên ngồi bên giường bà nói
"Ba! chỉ là"
"Có phải về chuyện kết hôn của con với Kiều Hân không?"
Thẩm Mặc không nói gì chỉ biết im lặng, ông thở dài.
"Nếu con đã cố chấp như vậy thì ba cũng một phần tôn trọng quyết định của con, nhưng còn phải thuyết phục mẹ con nữa. Với lại nếu bây giờ mà hủy hôn với Kiều Hân như vậy sẽ rất có lỗi với con bé, như vậy con bé sẽ rất buồn" Ông ngồi bên giường nhẹ giọng giải thích với anh.
"Con hiểu, con cũng đã nói chuyện với cô ta rồi"
"Vậy con bé nói sẽ chấp nhận để con hủy hôn sao?" Thẩm Kiên nói.
Đàm Lệ Uyên bà vừa tỉnh sau đó nằm ở giường nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai cha con thì liền lên tiếng "Sẽ không có chuyện con bé chấp nhận chuyện mình bị từ hôn đâu. Thẩm Mặc, con bỏ cái ý định điên khùng ấy đi"
"Bà tỉnh dậy rồi sao?" Thẩm Kiên ông quay lại nói với bà.
Thẩm Kiên im lặng sau đó nói tiếp "Tôi thấy cũng không nên bắt buộc con, nếu Thẩm Mặc đã không thích thì chúng ta cũng không nên bắt ép nó làm gì...cứ để để tình cảm của con tự nhiên đi"
"Ông hôm nay bị sao vậy, có phải bị uống nhầm thuốc dồi không hả! nếu như vậy thì Kiều Hân có đồng ý hủy hôn không chứ" Đàm Lệ Uyên nói.
"Hai bác không cần phải nói nhau vì con như vậy đâu, chuyện này con biết cả rồi. Con chấp nhận hủy hôn sự này, dù sao có lấy nhau về thì cả hai cũng không có được hạnh phúc đâu, con nghĩ hãy cứ để Thẩm Mặc anh ấy chọn người mà mình yêu đi. Có lẽ như vậy sẽ bớt đau khổ hơn"
Kiều Hân từ ngoài cửa bước vào làm mọi người ở đây không khỏi bất ngờ về sự suất hiện của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.