Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 4:




Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, buổi sáng thì nắng nhẹ mát như sắp chuyển sang trời mùa thu, buổi chiều đất trời âm u mây chuyển động cảnh báo sắp có cơn mưa ngang qua.
Từng giọt từng giọt mưa cũng bắt đầu rơi xuống từ từ, gió không ngừng thổi làm cho cổ gáy Nhiên Nhiên không khỏi tê lạnh như có một dòng điện chạy qua cơ thể.
Nhiên Nhiên chỉ có thể ôm cặp sánh chạy thật nhanh tới chỗ nhà xe để có thể chú được cơn mưa kéo đến ngoài trời, chạy vào tới nơi Nhiên Nhiên liền hối hận bởi vì Thẩm Mặc cũng chú mưa ở đó.
Một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú tóc hơi ướt hẳn là cũng gặp mưa nên mới đến chú ở chỗ này, cậu đang đeo tai nghe tự chìm đắm trong thế giới của chính mình dường như không để ý tới bất cứ điều gì ở xung quanh mình.
Khuôn mặt nhỏ bé bắt đầu đỏ lên, cô lặng lẽ đứng nhìn trộm cậu trong lòng không ngờ được cả hai người lại đứng cùng một chỗ, nhưng có lẽ cậu còn không biết tên cô, cô đứng chú mưa nhưng sao trong lòng bồn chồn cảm thấy sự háo như lúc này.
Nhưng mà không khí sao lại áp lực thế này, Nhiên Nhiên quạt tay luồng gió nhẹ từ tay cô hơi phả vào khuôn mặt, nhìn mưa rơi bên ngoài rất lớn chắc là lát nữa cũng chưa thể rời đi ngay được. Nước mưa phả vào người cô lại được cơn gió chiều phảng phất cơ thể có chút lạnh.
Nhiên Nhiên chà sát cánh tay liền ' hách xì ' một cái, trên người quần áo ướt hết.
" Đừng nói là cậu bị cảm lạnh rồi đấy chứ bạn học " giọng nói đột nhiên được vang lên Nhiên Nhiên giật mình nhìn Thẩm Mặc, đôi mắt mạnh mẽ kia đang nhìn thẳng vào cô, Nhiên Nhiên lúng túng nuốt nước miếng có chút lắp bắp.
" Sao..sao vậy "
" Quần áo cậu!"
Nghe vậy Nhiên Nhiên quay đầu nhìn xuống qua người mình sợ tới mức lấy tay bỏ lên ôm ngực, phút gây ấy chỉ có muốn tìm lấy cái hố để chui xuống, vốn dĩ đồng phục mùa hè vải lại làm bằng chất liệu tương đối mỏng manh nhìn vào thì chẳng khác gì trong suốt.
Hôm nay cô mặc bra(áo ngực) màu hồng nhạt lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, cô đỏ mặt tía tai không dám nhìn xem vẻ mặt của Thẩm mặc như thế nào cũng may là nơi này chỉ còn có hai người nếu không thì cô chết chắc.
Đột nhiên trên người mình có mộ chiếc áo khoác lên người Nhiên Nhiên quay đầu lại thì thấy Thẩm Mặc còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì cậu đã chạy vọt vào trong cơn mưa mất rồi.
Nhìn chàng trai thân thể cao ráo kia càng lúc càng xa Nhiên Nhiên nắm thật chặt chiếc áo khoác trên người mình định ngồi lại đợi cho mưa tạnh rồi về.
Ngoài trời mưa cứ thế rơi mọi người ai ai cũng vội vã chạy chú mưa, nhưng không hiểu sao trong lòng lúc này tràn ngập hình bóng cậu, khoác áo trên người Nhiên Nhiên cảm nhận được hơi ấm của cậu từ chiếc áo, dù cho ngoài trời có lạnh đến đâu thì cô cũng chẳng cảm giác được gì là cái lạnh kia.
Ngồi dưới trời mưa đổ như trút nước, một người con gái mang bao ưu tư phiền muộn hướng tất cả về một người, lặng lẽ hát: bài có chắc yêu là đây.
🎶Có chắc yêu là đây đây dây
Có chắc yêu là đây đây
Anh lang thang cả ngày trong tâm trí
Đi không ngừng cả ngày trong tâm trí
Si mê thêm cuồng quay.....
Từ dưới mưa cô bạn nhỏ Lệ Hoa vì không thấy bạn mình về đến phòng liền cầm dù đến đón.
" Này cầm lấy ô đi rồi về "
" Ừ, cám ơn cậu "
" Ơ áo ai đây, là áo bạn nam sinh, nam thần nào lại có ý tốt với Nhiên vậy ta "
" Ờ ừm..chỉ là bạn bình thường giúp đỡ nhau thôi, cậu cứ nghĩ linh tinh làm gì, thôi đi về kẻo tối " khoác vai Lệ Hoa đi về.
" Vậy đi.."
Về đến nhà bởi vì áo của Thẩm Mặc có dính mưa nên Nhiên Nhiên vội đem đi giặt cho tới khi áo có mùi nhàn nhạt của bột giặt, lúc này phơi chiếc áo ở trên ban công nhìn chiếc áo phất phơn theo làn gió trên mặt Nhiên Nhiên tràn ngập tươi cười.
Sáng hôm sau đi học cô gấp chiếc áo rồi bỏ vào trong ngăn cặp mang tới trường đưa cho Thẩm Mặc.
Cô là người đến sớm nhất trường lúc này trong sân trường tĩnh lặng không một bóng người bởi vì đến sớm nhất nên này nào cô cũng có cơ hội đặt sữa bò cho Thẩm Mặc bỏ hộp sữa đến chỗ Thẩm Mặc ngồi cô liền chạy lên ban công đứng hóng gió chờ những bạn học đến rồi cùng đi vào vào lớp.
Trở về phòng học có hơi chút ầm ĩ đi đến chỗ bàn mình bỏ cặp sách vào gầm bàn rồi lôi sách ra đọc, cô nhất định phải thật nỗ lực như vậy mới có thể từng bước từng bước đi theo Thẩm Mặc.
Vote

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.